Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 689: Tỉnh Giấc

Khi mọi người tỉnh giấc đương nhiên đều vô cùng sợ hãi.
Vẫn còn sáng sớm, trong thành đã bàn tán xôn xao, rõ ràng người còn lại ở đây không nhiều, thế nhưng đường lớn hẻm nhỏ đều có tiếng thảo luận để chứng minh cho nhau.
Người tin tưởng vẫn có điều lo lắng.
Muốn điều tra, nhưng lại không dám đi lên phía trước.
Bên trong huyện nhà cũng vậy, mọi người thảo luận xôn xao.
Có người nói nên phái người đi xem xét, có người muốn chờ một thời gian, có người hoàn toàn tin tưởng vào lời của THổ Địa bà bà, cũng có người càn thêm cẩn thận. Thật không dễ dàng gì mới quyết định nên phái ai đi, thế nhưng nhiều năm năm, yêu vương Tuyết Nguyên là một hình ảnh vô cùng đáng sợ trong lòng quan và dân Hàn Tô, ai mà dám dẫn đoàn tới đó?
Tiểu lại họ Kim vốn chỉ là một tư lại không mấy quan trọng ở trong thành, địa vị của hắn rất thấp. Bởi vì đại dịch bùng phát, nhưng tư lại ở trong thành đã chết đi không ít, bởi vì huynh trưởng của hắn chủ động đi quản lý Bệnh Thiên Phương nên mới nhiễm bệnh, lúc này hắn mới dần dần có tiếng nói ở bên trong huyện nha. Thấy các quý nhân do dự, băn khoăn, hắn chần chừ, suy nghĩ một hồi, cuối cùng cắn răng, chủ động đứng lên.
"Đại nhân, thuộc hạ tự nguyện đi."
"Ngươi tự nguyện đi?"
"Đồng ý!"
"Tốt! Quá tốt rồi! Vậy ngươi sẽ dẫn đội tới đó. Sau khi điều tra xong trở về, bản quan sẽ ghi nhớ đại công của ngươi."
"Đa tạ đại nhân!"
Lúc này, tiểu lại liền đồng ý.
Đã có người dẫn đoàn, nhưng nên đưa ai đi trước, nếu đổi thành tư lại khác có lẽ sẽ cảm thấy khó xử, nhưng hắn lại cảm thấy dễ tìm.
Mặc dù huynh trưởng nhà hắn đã hoàn toàn khỏi bệnh, nhưng sau khi khỏi bệnh, sức khỏe của huynh trưởng hắn vẫn không tốt lắm, luôn ở trong nhà dưỡng bệnh, nên càng không tiện rời đi. Tuy nhiên lúc trước, ở trong Bệnh Thiên Phường vẫn có những tư lại khác trong ban chống dịch, có người bệnh nhẹ, chỉ mới bị đỏ mắt trong ngày đầu tiên, bệnh tình đã được khống chế. Bây giờ, những người đó đã được phụ chức, những người này đều biết vị tiên sinh kia và đại sư là người như thế nào, hắn sẽ tới nói rõ với bọn họ, ắt hẳn sẽ có người đồng ý đi cùng hắn.
Không ngoài dự đoán của hắn, vẹn vẹn mấy ngày sau, tiểu lại đã dẫn theo mấy người và một con lừa rời khỏi thành đi về hướng Bắc.
Mất nửa thành đã đi tới Tuyết Nguyên.
Cũng giống như trong lời đồn đại, lúc này, ở phía trên Tuyết Nguyên đã không còn mây mù nữa, bão tuyết cũng đã ngừng lại, lớp tuyết tích tụ trên mặt đất tan ra, cây cỏ cũng mọc lên, đầm mình dưới ánh mặt trời, hắn hốt hoảng thấy giống như một giấc mơ.
Những ngôi miếu kia vẫn đứng sừng sững ở đó, thấp thoáng thành một hàng, chứng tỏ nơi này đã từng giảm giữ một yêu vương không hề tầm thường.
Đoàn người đối mặt nhìn nhau, dưới sự thúc giục của tiểu lại, đám người đành can đảm bước qua ngôi miếu, đi vào Tuyết Nguyên.
Mọi thứ đều giống như bình thường, lại khiến cho lòng người kinh hồn bạt vía.
Một hàng người đi thẳng lên phía trước.
Quả nhiên không còn nhìn thấy cánh đồng tuyết đâu nữa, tất cả đều tan ra thành nước, lấp kín những khe rãnh, sông suối ven đường. Không chỉ cây cỏ đâm chồi khỏi mặt đấy, mà những cái cây tưởng chừng như đã chết khô kia vậy mà cũng đã nảy mầm. Nếu như không phải tất cả phòng ốc lộ ra từ bên trong băng tuyết đều trống rỗng, thỉnh thoảng lại có thương trắng, trên đường không có lấy một bóng người, thậm chí cảnh tượng này còn khiến người ta cảm thấy nơi này không phải Tuyết Nguyên mà chỉ là một khu vực rất bình thường ở Quy Quận mà thôi.
Mãi cho đến khi đám người đi vào sâu thêm một đoạn nữa...
Ở ven đường có xác chết của chim, thú, có con đã thối rữa, có con chỉ còn xương trắng, con có chỉ vừa bắt đầu thối rữa. Có con vẫn rất hoàn chỉnh, có con thì bị đánh tới mức tơi tả. Tất cả mọi thứ đều chứng tỏ nơi này đã từng có rất nhiều cuộc đại chiến khiến phàm nhân phải sợ hãi.
Đám người thấy vậy sợ hãi không thôi.
Những người có lá gan nhỏ, chưa đi được bao xa thì đưa ra ý kiến muốn quay về, chỉ là tiểu lại họ Kim vẫn dũng cảm đi lên phía trước, lúc này, mọi người càng đi càng sâu.
Thế nhưng không bao lâu sau, đám người đều ngạc nhiên dừng bước.
Một ngọn núi xuất hiện ở đường chân trời xa xa.
Quy Quận trước giờ chưa từng có núi, vậy mà giờ là có một ngọn núi/
Lúc đầu, ngọn núi này vẫn còn mơ hồ, sau khi đám người tới gần hơn, lúc này ngọn núi này mới từ từ hiện rõ. Quá trình mọi người tới gần cũng là quá trình ai nấy đều sợ hãi.
Mãi cho tới khi đoàn người đi tới phía trước ngọn núi.
Đây là một ngọn núi lớn mà người Hòa Châu cả đời này cũng chưa từng nhìn thấy, con người đứng mặt nó hiển nhiên rất nhỏ bé.
Thời khắc này, đáy lòng mọi người đều rung động, không lời nào có thể diễn tả được.
Tựa như thần thoại từ xa xưa đã tới trước mặt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận