Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 809: Chờ Đợi

Sợ hãi, đau đớn khiến cho thịt trở nên đắng...
Đây cũng là một cách nói thú vị.
Tống Du nghe được mấy phần lo lắng và ám chỉ trong giọng điệu của hắn, hắn chỉ cười nói.
"Chỉ e túc hạ phải chờ tới khi rời khỏi nơi này, trở về Hàn Châu mới biết được đây có phải là ảo giác hay không."
"Có thể..."
Lúc này, cháo bánh kê nấu với thịt thỏ ở trong nồi đã chín, Tống Du vẫn múc cho hắn một chén trước, đưa qua cho hắn.
Hắn quan sát xung quanh, hoàn toàn không thấy bóng dáng của con hươu trong màn chướng khí dày đặc.
Thế là hắn lại hỏi.
"Túc hạ có còn nhớ, trước khi ngươi hôn mê hoặc trong khi hôn mê đã gặp phải những gì không?"
"Đa tạ..."
Đổng Chí chỉ vẫn nói đa tạ.
Nhưng hắn đã gặp được những gì...
Đổng Chí không khỏi chìm sâu vào suy nghĩ.
Vừa mới nghĩ, hắn thật sự đã nghĩ ra được điều gì đó.
"Tiểu nhân nhớ sau khi đi vào khu rừng này, cây quá lớn, khoảng cách giữa cây và cây lại quá rộng, cộng thêm chướng khó dày đặc, mây mù che mắt, không phân biệt rõ đâu là đâu, nên nhất thời bị mất phương hướng. Sau đó, cho dù có đi thế nào cũng đều không thể ra ngoài được, vốn đã tính toán ngày xong, số lượng bùa chú xua đuổi chướng khí đã tính trước cũng đã dùng hết, vậy mà lại có trận tuyết lớn đó, vừa lạnh vừa đói, nên té xuống mặt đất hôn mê."
Gương mặt Đổng Chí hiện lên nét suy tư.
"Về sau, lúc mơ mơ màng màng, ta cảm thấy rất nóng, hình như đã bắt đầu cởi y phục, sau đó hình như có một thiếu niên lang tới hỏi thăm ta, hỏi ta làm sao vậy, mặc dù ta nghe thấy nhưng lại không trả lời được hắn, một lúc sau, hắn giúp ta mặc lại y phục, lại kéo ta tới dưới gốc cây, co người lại ôm ta, giúp ta sưởi ấm..."
"Hèn gì..."
Tống Du nhìn sang y phục của hắn.
"Sao thế?"
Đổng Chí rõ ràng cũng phát hiện bản thân y phục không chỉnh tề, giống như cởi đồ ra rồi lại bị người khác mặc lại lộn xộn.
"Túc hạ chưa từng tò mò, nơi này cách chỗ túc hạ hôn mê cũng phải chừng hai dặm, vậy chúng ta sao lại tìm thấy được túc hạ ư?"
Tống Du hỏi hắn.
"Điều này..."
Đương nhiên là tò mò không thể giải thích được.
Đương nhiên hắn không chỉ tò mò mỗi việc tại sao hắn lại ở đây và gặp được mấy người Tống Du.
So ra, điều này cũng chẳng là gì.
"Mong tiên sinh chỉ giáo."
"Lúc chúng ta đi tới đây, nhóm lửa lên, định dừng lại nghỉ ngơi ở đây, bỗng nhiên có một con hươu tới tìm chúng ta, đưa chúng ta tới nơi ngươi hôn mê, bây giờ ngẫm lại, có lẽ nó đứng ở một nơi rất xa nhìn thấy ánh lửa, hơi khói hoặc nghe thấy giọng nói của chúng ta, nên mới tới đây tìm."
Tống Du mỉm cười nói.
"Vì vậy mới nói ngươi rất may mắn."
"..."
Nghe vậy, Đổng Chí bỗng nhiên sững sờ.
Sau đó, đạo sĩ chỉ vào y phục của hắn.
Đổng Chí cúi đầu xuống xem...
Quần áo màu tối, mặc dù đã cũ nát, cũng dính không ít tro bụi trở nên vô cùng bẩn thỉu, nhưng hắn rõ ràng có thể nhìn ra, bên trên dính không ít sợi lông thú.
Giống như là lông hươu.
"Ai da!"
Đổng Chí vô cùng ngạc nhiên.
Là một người thuyết thư, hắn thường xuyên nghe rất nhiều chuyện xưa, đặc biệt là sau khi tới phương Bắc.
Giống như câu chuyện hắn hay kể nhất...
Một thợ săn trong núi lớn ở Triệu Châu kiếm sống chủ yếu bằng nghề đi săn, nhưng cả cuộc đời đi săn trong núi lớn, người thợ săn cũng có lúc sai lầm. Một trận bão tuyết bất ngờ ập tới cũng có thể khiến cho người thợ săn già bị nhốt lại trên núi, đang sống sờ sờ thì bị lạnh chết, đói chết. Cũng có lời đồn, khoảnh khắc người thợ săn sắp chết cóng, hắn cảm thấy có người đang ôm lấy mình, kéo lại mạng sống của hắn. Ngày hôm sau, sau khi gió tuyết lắng xuống, bên cạnh hắn làm gì có dấu vết của người nào, chẳng qua cũng chỉ là mấy sợi lông thú mà thôi, từ đó về sau, người thợ săn gì liền thu tay lại, không lên núi đi săn nữa, đổi sang nghề khác.
Hắn kể chuyện cả một đời, nhưng không ngờ rằng, bản thân vậy mà có thể đi vào bên trong câu chuyện. ...
Đổng Chí húp một miếng cháo dọc theo cái chén.
Hương vị của lương thực hành quân và cháo bánh kê thực ra cũng bình thường, không thể so được với cháo gạo cháo ngô. Tuy nhiên Đổng Chí đã rất lâu rồi không được ăn đồ ăn nóng chân chính, thêm vào đó trong cháo còn có thịt thỏ và rau dại mọc trong cánh rừng này, vậy mà còn có cả muối, lúc này ăn vào trong miệng còn cảm thấy xúc động.
Giống như một mỹ vị hảo hạng nào đó.
Lại bắt đầu cảm thấy giống như ảo giác.
"Tiên sinh... tiên sinh tới từ Dật Đô, vậy tại sao lại tới nơi này."
Đổng Chí lặng lẽ liếc Tống Du.
"Tại hạ xuống núi đi du lịch, vốn định đi lại khắp thiên hạ, không có nơi cố định, còn về việc tại sao lại tới đây..."
Tống Du cười với hắn.
"Đương nhiên cũng giống như túc hạ, tới xem phong thái của thần điểu Việt Châu."
"Vậy lúc nào tiên sinh sẽ rời đi?"
"Nghỉ ngơi một đêm, ngày mai sẽ đi."
Tống Du nói với hắn.
"Từ nơi này, thực ra chưa tới mấy chục dặm đường nữa là có thể rời khỏi Thanh Đồng Lâm, sáng ngày mai sẽ có thể xuất phát."
Bạn cần đăng nhập để bình luận