Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 288: Chuột

Người phục vu trong quán trà lập tức hét lớn:
"Mèo hoang ở đâu ra vậy?"
"Ra ngoài, ra ngoài..."
Con mèo quay lại nhìn hắn, rồi nhìn sang Tống Du, cuối cùng dừng lại trên cửa nhà chếch bên phía đối diện.
Có người đang đứng ở cửa nhìn bảng hiệu của quán.
"..."
Tống Du liếc nhìn nửa tách trà còn lại, trong lòng cảm thấy tiếc nuối, vốn dĩ hắn định dựa vào tách trà này để mà ở đây cả buổi chiều.
Bây giờ chỉ đành cấm nó lên, một ngụm uống cạn.
Đứng dậy đi ra khỏi quán.
"Túc hạ tới đây xem xét, phải chăng là bị yêu ma quỷ quái quấy rầy, muốn mời người đến trừ tà phải không?"
Tống Du không nhanh không chậm, đi đến cửa mà hỏi.
"Ngươi là chủ quán này?"
Người đó quay lại, đó là một người đàn ông trung niên, thân hình gầy gò, trông giống như một quản gia của một gia đình giàu có.
"Đúng vậy."
"Chỗ này ngươi viết trừ chuột gạt bỏ lo âu là ý gì?"
"..."
Tống Du cúi đầu liếc nhìn mèo Tam Hoa dưới chân, vừa lúc mèo Tam Hoa cũng ngẩng đầu lên, ngờ vực nhìn hắn.
Ngay lập tức mèo Tam Hoa liền ngồi ngay ngắn lại.
Đạo sĩ chắp tay nói:
"Tại hạ có khả năng trừ chuột cho người khác, nếu trong nhà thường xuyên có chuột phá hoại, cứng đầu khó đuổi, tại hạ có thể cống hiến sức lực của mình."
"Người có biện pháp gì?"
"Bên cạnh tại hạ có một con mèo rất giỏi bắt chuột."
"Mèo?"
Người này cúi đầu nhìn mèo Tam Hoa ở bên cạnh, nhất thời lộ rõ vẻ thất vọng, liên tục xua tay:
"Nếu một con mèo bình thường có thể bắt được chuột thì ta còn cần ngươi giúp làm gì?"
Vừa mới dứt lời, người này đã phát hiện
Con mèo bên cạnh đột nhiên ngẩng đầu lên, mở to mắt nhìn mình.
Người này không khỏi sững sờ.
"Túc hạ đừng vội."
Tống Du nói với người đó:
"Tại hạ đã dám nói lời này, tất nhiên đây không phải là mèo bình thường, nếu không tin, chúng ta có thể tính tiền dựa trên số chuột bắt được."
"Gần đây quả thực có rất nhiều chuột đến làm loạn trong nhà của gia chủ ta, có điều lũ chuột vừa to lớn lại vừa khỏe mạnh, một vài con mèo còn nhỏ hơn e rằng khó có thể bắt được, chúng còn rất khôn ngoan, chúng ta đã cố hết sức nhưng nhiều nhất cũng chỉ bắt được một hoặc hai con, trong nhà từ lâu đã trở nên bất an."
Người đó nói:
"Ngươi có thực sự chắc chắn không? Đừng có lừa gạt ta!"
"Tất nhiên là có."
"Nếu không bắt được thì làm sao?"
"Không lấy một xu."
"Nhưng ta làm sao biết ngươi bắt được ở đâu?"
"Mèo nhà thông minh, có thể đem chuột đã bắt được đến để trước cửa nhà ngươi, đến lúc đó tính tiền..."
Tống Du nói đến đây, lại thấy mèo Tam Hoa ngẩng đầu lên, hắn im lặng một lát rồi nói thêm:
"Nhưng mèo của ta có thể sẽ lấy đi một hoặc hai con chuột mà nó bắt được."
"Thật sao?"
"Không có bất kỳ giả dối nào."
"Thần kỳ vậy..."
Thấy hắn nói vậy, người đó cũng có vài phần tin tưởng, nghĩ rằng con mèo đã được giáo huấn tốt, có lẽ thật sự có khả năng bắt được chuột.
"Vậy thì như này..."
Người đó cau mày, suy nghĩ một chút:
"Nếu mèo nhà ngươi bắt được ít, kỳ thực cũng chả để làm gì, trong nhà gia chủ ta có ít nhất phải đến hai mươi ba mươi con chuột, nếu chỉ bắt được một hai con thì đừng tìm ta lấy tiền, bắt được năm con trở lên thì tính là hai văn tiền một con, nếu bắt được nhiều hơn mười thì coi như có năng lực, trả năm văn tiền một con, bắt được hai mươi ba mươi con thì lại càng tuyệt, gia chủ nhà ta hào phóng, ta cũng không phải người nhỏ mọn, có thể đổi lại buổi đêm yên bình, trả ngươi mười văn tiền một con, ngươi thấy thế nào?"
"Được!"
Tống Du đồng ý, ngay lập tức lộ ra ý cười.
Lúc ấy treo bảng hiệu của quán chỉ là tùy hứng làm, không ngờ Tam Hoa nương nương lại nhận được công việc bắt chuôt, mà thù lao còn phong phú như vậy.
Lại nhìn xuống lần nữa
Mèo là vui vẻ nhất!
Hoạt động khởi đầu có thể nhận được huy chương của Tam Hoa nương nương. ...
"Khi nào ngươi mới đi bắt chuột được?"
"Đêm nay đi luôn cũng được."
"Mất mấy ngày mới bắt sạch chuột được?"
"Một đêm là xong."
"Một đêm sao có thể bắt sạch hết chuột được?"
"Ta tự có biện pháp."
"Ngươi đừng có mà mạnh miệng!"
"Sau khi bắt xong, ít nhất một tháng không có con chuột nào dám xuất hiện."
"Hiện tại ta còn phải đi mua một ít đồ khác, một lúc nữa ta sẽ đến tìm ngươi, dẫn ngươi và mèo của ngươi cùng đi về nhà ta, nếu đêm nay một con chuột cũng không bắt được, vậy thì đừng trách ta không khách khí!"
Người này nói năng tàn nhẫn, nhưng sau khi nói xong, ngữ khí của hắn lại mềm dẻo xuồng:
"Nhưng nếu mèo nhà ngươi thật sự bắt được chuột thì đúng là chuyện tốt, khu phố chỗ chúng ta ở toàn là phủ đệ của các nhà quý nhân quan lớn, ở đó lắm chuột không kể xiết, đám chuột thối tha đó ăn lắm thịt cá của người, cứ như là thành tinh ấy, các quý nhân cũng rất đau đầu, nếu ngươi có bản lĩnh thật, thì ta cũng có thể giới thiệu người cho ngươi."
"Đa tạ đại nhân."
"Ta phải đi đây."
Người này cũng chắp tay chào hắn, sau đó rời đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận