Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 453: Giải Quyết Công Chuyện

Cô chị vội vàng xoay người, liên tục cúi đầu trước vị đạo sĩ:
"Đa tạ đạo gia!"
Người em cũng lập tức cúi đầu theo:
"Đa tạ đạo gia!"
Cô nương ngồi trên lưng ngựa nhướng mày:
"Không đa tạ ta à?"
"Đa tạ đại hiệp!"
"Có thấy vui hơn không?"
"Vui lắm ạ!"
"Vui lắm ạ!"
"Đáng tiếc đây là không phải là cầu vồng thật"
Đệ đệ có chút tiếc nuối nói một câu.
Đạo sĩ nghe xong, lại quay đầu hỏi cậu bé: "Đây cũng là cầu vồng, vì sao đệ lại nói nó là giả?"
"Bởi vì cầu vồng thật rất lớn, tồn tại được lâu và mãi ở trên bầu trời."
Tiểu đệ nói:
"Mẫu thân nói, chúng ta có thể nhìn về cầu nguyện để cầu nguyện, giống như sao băng, mỗi lần cầu nguyện xong, phụ thân đệ sẽ trở về."
"Thì ra là như vậy a."
Đạo sĩ gật gật đầu, lộ ra ý cười.
Tỷ tỷ so với đệ đệ hiểu chuyện hơn một chút, sợ đạo sĩ không vui, vội vàng nói: "Nhưng vẫn xin đa tạ đạo gia!""
"Đừng khách sáo."
Đạo sĩ thu hồi ánh mắt, không nói gì.
Hắn cất bước đi về phía trước.
Hai tỷ đệ liền đứng ở bên tường nhìn họ, tỷ tỷ nói theo phía sau:
"Đạo gia đại hiệp xin đi thong thả, sau này nếu quay lại, xin hãy đến thăm bọn muội."
"Được rồi."
"Đa tạ..."
Nữ hiệp cùng đạo nhân chậm rãi đi xa.
Hai tỷ đệ bưng chiếc chén không định quay trở vào nhà, chợt nghe phương xa truyền đến giọng nói của đạo sĩ:
"Hai người nhìn ra phía sau đi."
Hai chị em nghe vậy, vội vàng xoay người.
Cầu vồng đã xuất hiện trên bầu trời. ...
"Tính ra chúng ta đã đi được bốn ngày rưỡi, phỏng chừng còn một đống việc ở nhà chờ ta giải quyết, ta phải nhanh chóng trở về thành, không đi cùng đạo trưởng được nữa.".
Ngô nữ hiệp nói:
"Dù chúng ta lúc đi cùng chung một đường, lúc vào lại thành cũng phải tách nhau ra mà đi."
"Xin nữ hiệp cứ đi giải quyết công chuyện của mình."
"Được rồi!"
"Đi thong thả."
"Trệt..."
Ngô nữ hiệp hô một tiếng, cũng không đánh ngựa. Con ngựa bờm vàng kia liền tự mình chạy lên, móng ngựa bắn bùn tung tóe.
Ngựa tuy thấp nhưng lúc chạy lại không hề chậm, vẫn cứ là cưỡi ngựa.
Bóng người và ngựa dần đi dần về con đường phía trước, từ từ biến mất.
Tống Du thu hồi ánh mắt.
Chỉ là vị nữ hiệp này một thân một mình đi ra ngoài một chuyến, lại kéo dài tới bốn ngày rưỡi, chưa nói đến chuyện tìm nàng để gặp Thái thần ý, còn bởi vì chính nàng cũng bị cuốn vào cuộc chiến của những người trong giang hồ. Cũng không biết những người giang hồ muốn đoạt tranh kia có nhớ rõ nàng hay không, có thể gây rắc rối cho nàng hay không.
Tóm lại trong lòng hắn có chút áy náy.
Nghĩ nhiều cũng vô ích, vị đạo sĩ dứt khoát men dọc theo ven đường chậm rãi đi về phía trước.
Nữ đồng bên cạnh lại hoàn toàn không chút u sầu, không biết bẻ một nhánh cây ở đâu, đánh cỏ dại ven đường xoạt xoạt, ngoài miệng còn phát ra tiếng. Phàm là trên đường có chuồn chuồn bươm bướm bay qua, dù có thế nào thì cô cũng phải nhảy lên bắt lấy chúng, ngã xuống đất, người bị bắn đầy bùn đất.
Thành Trường Kinh mỗi lúc một gần.
Chợt bọn họ nghe phía sau có tiếng vó ngựa nặng nề hỗn độn.
"Triệt!"
Hắn quay người lại nhìn, chỉ thấy một đám người quất roi vào mấy con ngựa lao đến, trên người mặc áo giáp, từ xa đã luôn miệng hô:
"Tránh đường, tránh đường, tránh đường!"
Đạo sĩ vội vàng cầm lấy cổ tay nữ đồng, kéo cô về phía mình. Bọn họ thấy mấy tên cấm quân này đánh ngựa phi tới, lại nghe tiếng hô lớn của bọn họ liền nhường đường, men theo hai bên đường mà đi.
Lập tức họ quay đầu nhìn về phía cấm quân.
Có một độ quân đang cưỡi ngựa chậm rãi đi về phía bọn họ.
Đi phía trước là ba con ngựa to lớn.
Hai con ngựa đi trước, một con thuần trắng muốt, không hề có bất cứ sợi lông khác màu nào, là Bạch Ngọc Sư Tử. Một con đen sì như gỗ mun, toàn thân sáng bóng như tơ tằm đen, là Ô Truy Thú Bóng Đêm. Hai người thanh niên trẻ lập tức ngồi xuống, đoán chừng độ khoảng hai mươi tuổi. Họ mặc trang phục săn bắn, phong độ rất xuất chúng.
Hai con ngựa này đã là uy vũ hùng tráng, trên thế gian khó mà có được, con phía sau cao hơn con trước một cái đầu, đen trắng giao tạp, thần tuấn bất phàm.
Người đang ngồi trên ngựa mặc hồng bào, dưới lớp hồng bào căng phồng, thoạt nhìn hùng tráng vô cùng. Dưới tiết trời nóng nực này không dễ gì mà mặc được cả bộ giáp.
Con ngựa này vị đạo sĩ đã gặp qua, người ngồi trên ngựa cũng đã gặp qua.
Ba người này vui sướng nói chuyện với nhau, nhưng hầu hết chỉ có hai người thiếu niên kia nói chuyện, một người thoải mái hay nói, một người nho nhã ôn nhu. Vị tướng quân bên cạnh hầu như lúc nào cũng đều trầm mặc, chỉ lúc hai thiếu niên kia hỏi chuyện, ông mới nói đôi ba câu, dường như không hứng thú là mấy.
Phía sau có rất nhiều lính hầu.
Đập vào mắt mọi người chính là một chiếc xe đẩy, trên xe đẩy chở đầy những con thú săn được, nào là hươu, thỏ , dê núi, sói, báo đều đủ cả.
Đoàn người càng ngày càng tiến lại gần hơn về phía bọn họ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận