Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 500: Tương Trợ

"Nhất định là vậy."
"Nói không chừng bần đạo thật sự cần đạo hữu tương trợ..."
"Nói thế nào?"
Tống Du nhìn về phía hắn, hắn cũng nhìn Tống Du.
"Nghe nói khi tới gần, những quỷ hồn từ biên cương trở về có rất nhiều người hung hãn, không chỉ có một vài kẻ có sát khí thâm nặng, một vài kẻ khác tội nghiệt cũng rất nặng, không chỉ là chiến trường giết địch nhiều đơn giản như vậy. Hóa thành quỷ sau, bọn họ bị bần đạo thủ hạ người cùng quỷ đưa tới Phong Châu, cũng thường thường không phục quản giáo, thậm chí làm loạn, bần đạo cũng rất đau đầu. Nếu sau này có áp chế không được, liền chỉ có thể tới mời đạo hữu tương trợ."
Tống Du nghe xong, lại không nói gì, cũng không cự tuyệt, cũng không đáp ứng, mà cười hỏi:
"Nói xa hơn thì sao?"
"Nếu sau này quỷ hồn quá nhiều, Phong Châu Nghiệp Sơn chứa không nổi, địa phủ lại chưa thể hoàn thành, bần đạo chỉ có thể cân nhắc trước dùng bí pháp ngăn cách một mảnh thiên địa."
Quốc sư cung kính nói tiếp:
"Bần đạo bất tài, sau khi lên chức quốc sư cũng dốc lòng thu thập rất nhiều văn hiến thượng cổ khắp nơi, cũng tìm được một ít thủ đoạn khó lường, trong đó có một loại, có thể trận pháp ngăn cách một mảnh thiên địa, chỉ là bần đạo không tinh thông đạo này, một người có thể làm không được."
"Nếu thật đến lúc đó, cứ việc tới tìm tại hạ."
"Đa tạ đạo hữu."
"Không dám, xin quốc sư không cần khách khí."
Hai người ngồi trò chuyện cả buổi sáng.
Quốc sư quả nhiên là người hay nói, tri thức cũng uyên bác, có lẽ hắn cùng bất luận kẻ nào cũng có thể trò chuyện ăn ý, lẽ tự nhiên cũng cùng Tống Du trò chuyện tận hứng.
Đến giữa trưa, Tống Du gọi đồ từ quán cơm đối diện nhờ họ mang đến, cùng hắn dùng bữa trưa, mãi đến buổi chiều mới rời đi. ...
Thế nhưng sau khi quốc sư rời đi, Tống Du lại nhíu mày.
Thiên đạo thay đổi, độ khó của việc người chết đi biến thành quỷ giảm xuống, dẫn đến xác suất thành quỷ tăng lên, người chết ở phương Bắc và vùng biên giới nhiều vô số. Bởi vì quân đội ở biên giới có nhiều người võ nghệ cao cường, không cam lòng chết đi, ở biên giới có rất nhiều người chết oan mang oán hận, vì vậy ở phương Bắc và biên giới mới xuất hiện không ít quỷ hồn. Bọn chúng bị các đạo sĩ, tăng nhân và lão quỷ dưới trướng quốc sư áp giải tới Phong Châu, tránh cho chúng làm loạn bốn phương. Vì thế mới có người thấy cảnh bách quỷ dạ hành khiến lòng người kinh hãi.
Nghiệp Sơn ở Phong Châu giam giữ số lượng lớn âm quỷ, vì thế mới có cỏ Quỷ Diện.
Mọi chuyện dường như đều hợp tình hợp lý.
Ngay cả giấc mơ của Trần tướng quân cũng có thể giải thích được.
Nhưng năm nay, phẩm chất đạo đức của tướng lĩnh trong quân không đồng đều, ngay cả những vị tướng giỏi nhất cũng phải đưa ra lựa chọn, đôi khi họ sẽ bỏ qua tính cách để chọn những người có sức mạnh, có thể bảo vệ đất nước.
Trong số các tướng sĩ ở bên quan có một số người ỷ vào vũ lực của mình, đạo đức không ngay thẳng, sau khi bị áp giải tới Nghiệp Sơn, Phong Châu, khó tránh khỏi việc đứng lên đấu lại các lão quỷ, tăng nhân, đạo sĩ thuộc hạ của quốc sư, sau đó bị đàn áp, trừng trị, thậm chí còn bị trấn sát.
Nghiệp Sơn trước đây vốn được định ra là nơi tiếp giáp giữa âm phủ với dân gian, là nơi của Quỷ thành Địa Phủ.
Tống Du chưa từng đi tới phương Bắc, cũng chưa đi tới Phong Châu, không hiểu nhiều về kế sách của quốc sư, thực sự khó để nói ra chuyện này có vấn đề gì.
Chỉ là trong lòng hắn vẫn có vài điều chưa thông suốt.
"..."
Đạo sĩ lắc đầu, chỉ mong lúc tên quỷ thư sinh kia trở về có thể mang theo một vài tin tức hữu dụng.
Nghĩ không ra, tạm thời không nghĩ nữa.
Hắn quay người lại gọi Tam Hoa nương nương rồi nhóm lửa nấu ăn. ...
Hơn nữa tháng sau, Trần tướng quân lại tới một chuyến.
Lá bùa mà Tống Du tặng cho hắn không có tác dụng, hắn vẫn thỉnh thoảng nằm mơ, mơ thấy những tướng sĩ từng kề vai chiến đấu với mình bị lửa thiêu cháy, cầu cứu hắn. Còn hắn mặc dù là tướng quân chinh chiến sa trường, không ai địch nổi, nhưng cũng chỉ đành bất lực với những cảnh hư ảo trong mơ, chỉ đành phát mật lệnh tới phương Bắc, lệnh cho thuộc hạ nghiêm túc điều tra chuyện này.
Tống Du cũng chỉ đành khuyên hắn chớ nên ưu sầu, nhân tiện trò chuyện với hắn, trong lúc lơ đãng cũng hỏi thăm về các tướng sĩ kia.
Đáp án chính là không tiện nói ra.
Trần tướng quân vốn nổi tiếng là người cai quản binh linh nghiêm khắc, tuy nhiên, không phải tất cả bộ hạ của hắn đều là người tốt. Trong số đó có sơn tặc, đạo tặc, cũng có người tập võ giang hồ nghe danh hắn nên tìm tới nương tựa. Hắn chỉ có thể cam đoan sau khi những người này tìm tới nương tựa hắn, hắn sẽ quản thúc họ nghiêm khắc, còn về chuyện trước khi tới tìm hắn nương tựa họ đã làm ra những chuyện xấu xa gì, nếu hắn quan tâm tới điều đó sẽ không thể có đội tinh binh bách chiến bách thắng như vậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận