Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 242: Không Phải Lỗi Của Ngươi

Bên kia vách đá, núi vẫn phủ màu đỏ, từng lớp rừng nhuốm màu, cảnh vật tưởng chừng như giống nhau nhưng cũng có khác biệt.
Đoàn tùy tùng và con lừa đã rời đi từ lâu.
Chỉ có con ngựa màu đỏ vẫn đang thảnh thơi gặm cỏ trên ngọn núi này, khi thấy Tống Du, nó sửng sốt một chút rồi vội chạy tới. Trên người nó trống trơn, túi chăn ban đầu đã bị kéo đến một cái hang cách đó không xa, khi đến chỗ Tống Du bèn dẫn hắn vào hang để lấy.
Trên túi chăn đã có một lớp bụi dày.
"Ngươi vẫn đợi ta thật là hiếm thấy, đa tạ ngươi." Tống Du vuốt ve cổ con ngựa, trong lòng thổn thức "Ngươi lại lớn hơn rồi..."...
"Quan nhân, xin thứ cho tiểu nhân chưa tận lực hộ vệ! Đêm qua tiểu nhân vốn canh giữ quan nhân và tiên sư trên đỉnh núi, còn nghĩ ngộ nhỡ lát nữa quá muộn sẽ nhắc nhở quan nhân, nhưng không hiểu sao đột nhiên cảm thấy rất buồn ngủ, tiểu nhân cố gắng chống đỡ một hồi lại chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, như có ảo giác trước mắt, không ngờ còn chưa lấy lại tinh thần đã ngủ rồi."
"Không sao, không phải lỗi của ngươi."
Thôi Nam Khê xua tay, suy nghĩ một chút mới nói:
"Hẳn là tiên sư ngồi thiền tu hành, hấp thu linh khí tập hợp từ thiên địa, nắm giữ tinh hoa của nhật nguyệt, chúng ta vốn là phàm nhân nên đương nhiên không chịu được, lúc này mới mơ màng buồn ngủ... Tất nhiên dã thú mãnh cầm trong núi cũng có linh trí, chúng bị đạo vận của tiên sư hấp dẫn nên lúc này mới tới tìm kiếm tiên duyên."
"Hóa ra là như vậy sao...
Tư Nhạc vội chắp tay với quan nhân. Hắn chỉ cảm thấy quan nhân không hổ là người am hiểu tiên đạo trường sinh, đổi lại là người khác nào biết nhiều thứ như vậy.
Sau đó, hắn lại nghe quan nhân hỏi:
"Sau khi thức dậy thì ngươi cảm thấy thế nào?"
"Chỉ cảm thấy cả người sảng khoái, tâm trạng thư thái."
Tư Nhạc thành thật đáp ngay.
"Từ khi tiểu nhân trà trộn vào giang hồ, thấy qua nhiều cuộc tranh đấu chém giết nhau nên đã rất lâu không có được giấc ngủ nào ngon như vậy nữa."
"Ta cũng có cảm giác y hệt ngươi."
"Vậy vị tiên sư kia...
"Thôi thôi, gặp gỡ đã là hữu duyên, có khi yêu cầu nhiều quá, tạp niệm nhiều quá, ngược lại cũng không phải chuyện tốt."
Thôi Nam Khê xua tay.
"Nhưng chúng ta đã đáp ứng tiên sư, sau khi xuống núi không được đề cập đến tiên danh nên đương nhiên bất kể thế nào cũng không thể dễ dàng vi phạm, nếu không thật có lỗi với đoạn duyên phận này, chưa nói đến có lỗi với tình cảm của tiên sư, nhưng chỉ sợ phải gánh chịu hậu quả không tốt."
"Viên đan này...
"Ăn trước đi, để lâu sợ tiên khí di tán mất."
"Vâng!"
Ngay lập tức cả hai đều ăn đan dược.
Hai người trố mắt nhìn nhau, lại đợi một lát, nhưng tạm thời không có cảm giác gì, lúc này Tư Nhạc mới hỏi:
" Quan nhân có muốn nghỉ ngơi một lát trước khi đi qua không?"
"Ta không mệt lắm, chi bằng chúng ta đi luôn đi."
Thôi Nam Khê hít sâu một hơi, nói tiếp.
"Hay là ta đi phía trước, làm vậy nếu ta không cẩn thận trượt chân, ngươi cũng dễ kéo ta lại."
"Vâng!"
Tiên Đan đã vào bụng nên cũng không cần phải lo lắng về nhân tính và tà niệm, đương nhiên lúc này có thể đi qua dễ dàng. Chẳng những thế, lần này lại khác với lần trước, hai người đều cảm thấy tràn đầy năng lượng, tinh thần thư thái. Tuy võ nhân vốn có thể dễ dàng qua sông, đi qua lại càng thoải mái hơn, ngược lại đối với quan nhân vốn có chút gian nan và nguy hiểm, thế mà bọn hắn cũng chưa một lần vì trượt tay trượt chân mà suýt nữa rơi xuống.
Tuy nhiên, sau khi vượt qua, thế mà lại không thấy tùy tùng vốn nên chờ ở đây, cả con lừa và bọc hành lý cũng biến mất không thấy tăm hơi. Ngược lại từ xa xa đã thấy bóng lưng tiên sư đang rời đi.
Lá đỏ dưới ánh sáng ban mai xa xôi đỏ hơn máu, không biết cỏ gì mọc trên mặt đất, chỉ biết chúng mọc dày đặc như một tấm thảm bông lúa dày đậm sắc trắng, bị gió thổi ngả nghiêng về cùng một hướng. Trong khu rừng mùa thu tuyệt đẹp này, một con đường không thể thấy từ nam ra bắc, một đạo nhân mang ngựa đi chậm, chẳng biết là con ngựa màu đỏ táo, hay nó đang vác các bọc túi, chỉ biết cả hai đã đi rất xa.
Lại một chỗ rẽ khác hiện ra, lần này hắn không thấy người nọ nữa.
"Tên Hồng Tu này thật là!"
Hắn còn không bằng một con ngựa!
Quan nhân không nhịn được mà thầm mắng.
Nhưng cũng không trách được tùy tùng... Đêm qua hai người họ suốt đêm không về, miệng núi này lại có gió rất lớn, tùy tùng đợi đến tối còn không đợi được người, tất nhiên phải tìm nơi có thể tránh gió qua đêm, mà bây giờ mới là sáng sớm nên có lẽ hắn còn chưa tới đây tìm người.
May mắn, đường xuống núi cũng chỉ có một, hai người họ cứ đi men theo con đường này thì chắc chắn có thể sớm chạm mặt hắn.
Vì vậy, hai người thương lượng một lúc thì bắt đầu xuống núi. Tuy có lòng muốn đuổi theo tiên sinh, nhưng nghĩ lại dù sao cũng đã nói lời chia tay, lại đuổi theo ngược lại không tốt. Bước chân hai người hơi tăng nhanh hơn một chút, nhưng không thể không vừa đi vừa nhìn hai bên, chỉ sợ tùy tùng tìm được chỗ tránh gió ở ven đường nhưng hai người họ đi đường tẻ nhạt sẽ vô tình bỏ qua hắn, lắm lúc còn phải hô một hai tiếng, bởi vậy dẫu đã đi rất xa cũng không đuổi kịp vị tiên sinh nọ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận