Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 127: Cây Sáo

Thường ngày hắn có nghe đại nhân nói trong nước này có yêu quái ăn thịt người, nhưng không ngờ là còn yêu quái lại to lớn đến vậy, lại còn rất đáng sợ. Càng đáng sợ hơn chính là hắn ban nãy đã tận mắt thấy cảnh tượng con yêu quái này ăn thịt người, mà vị tiên sinh kia lúc trước còn cùng hắn nói chuyện giờ đây đã bị con yêu quái này nuốt một ngụm.
"..."
Chú bé chăn trâu há miệng thở dốc, không biết nên nói gì.
Đúng lúc này, phía sau truyền đến âm thanh...
"Sao ngài lại tới đây?"
"A!"
Chú bé chăn trâu giật mình, đột ngột quay người lại, ngồi không vững, thiếu chút nữa là từ trên lưng trâu rơi xuống.
Chỉ thấy một người đang đứng phía sau, gương mặt thanh tú, nét mặt ôn hòa, cả người khoác lên bộ đạo phục sạch sẽ. Sau lưng còn có một con ngựa đỏ thẫm, cúi đầu im lặng ăn cỏ, bên chân còn có một con mèo tam thể ngồi đoan trang, nghiêng đầu nhìn hắn chằm chằm, giống như cũng đang thắc mắc.
"Vừa rồi không phải ngươi..."
Chú bé chăn trâu dán mắt vào hắn, vừa chỉ vào lòng sông.
Nhưng chỉ thấy vị tiên sinh này vẫn ôn nhu bình tĩnh như trước, có nơi nào như là bị rơi xuống sông đâu?
Nhìn hắn như vậy, làm sao có thể té xuống nước?
"Là giả, là cây cỏ làm."
Tống Du đi tới vài bước, đúng bên cạnh trâu, cúi người nhặt cây sáo rơi trên cỏ, đứng thẳng dậy mỉm cười đưa cho hắn.
"Cây sáo của cậu rơi rồi."
Chú bé chăn trâu chưa kịp định hình, chỉ ngơ ngác nhận lấy.
Tống Du từ trong ngực rút ra một lá bùa.
"Chờ thủy quái kia trồi lên, bị người ta phát hiện hoặc là có người dũng cảm kiếm nó, hoặc là nó bị mắc cạn. Ngươi tìm thời điểm không có ai, dán lá bùa lên người nó, lá bùa sẽ sáng lên, chờ đến khi nó không còn sáng nữa thì kéo xuống, quay về sắc thuốc uống, mặc dù không thể kéo dài tuổi thọ, cũng không thể khai thông trí tuệ, nhưng nó có thể giúp ngươi cả đời khỏe mạnh, không bệnh tật cũng không bị tai họa."
Chú bé chăn trâu vẫn ngơ ngác nhận lấy như cũ.
Đạo sĩ kia xoay người, con ngựa tự giác đi theo.
Chú bé chăn trâu cuối cũng không nhịn được, hỏi một câu:
"Ngươi là thần tiên phải không?"
"Ta thấy ngươi còn giống thần tiên hơn ta..."
Người và ngựa dần dần biến mất ở trong bụi cỏ sâu.
Chú bé chăn trâu suy nghĩ đến xuất thần, trong lòng chấn động không dứt.
Lúc này trên mặt sông truyền tới một trận tiếng động.
"Ùng ục ùng ục..."
Không biết vì sao phía xa xa trên mặt sông đỏ rực như lửa đốt, sau đó mặt nước giống như bị đun nóng, ùng ục bốc lên hơi nước, sau đó là từng trận bọt nước bắn tung tóe, ở giữa bọt nước có một bóng dáng to lớn đang giãy giụa điên cuồng, tạo thành một làn sóng lớn, xô lên bờ sông, đập vào cây cỏ.
Tiếng động này kéo dài một lúc rồi mới dừng lại.
Ngay lập tức, con quái vật nổi lên mặt sông.
Không giống như trước, lúc này nó không nhúc nhích. ...
Ánh mặt trời dần dần xua tan sương sớm.
Ánh sáng hơi chói mắt.
Tống Du ngẩng đầu nhìn, bây giờ đã là giữa trưa, vì vậy tìm một chỗ thích hợp dừng lại, tháo túi ra, thả ngựa đi nghỉ ngơi ăn cỏ, còn hắn thì đi tìm củi khô, đốt bếp, lấy nồi ra, sau đó lấy đồ vật được gói trong lá chuối ra.
Lá chuối được tháo rời từng lớp, bên trong là hai cân thịt bò mua lúc ra ngoài sáng nay, đã nhờ người bán thịt cắt giúp.
Thịt bò màu đỏ bóng láng, xem ra trông rất ngon.
Năm nay mấy chỗ khác cũng không phải là không ăn thịt bỏ.
Đại Yến có một quy định "Cấm tự giết mổ trâu bò" và đang được thực hiện, nhưng thực hiện quy định này không phải lúc nào cũng đúng, dựa vào tình hình ở nơi đó, có nhiều cách khác nhau, còn có vài chỗ không cho người ta ăn thịt bò là không cho người ta sống, vua cũng không thể làm như vậy. Thứ hai, bản thân phạm vi thật ra cũng có hạn,"Tự mình","Giết mổ" và "Trâu bò" là ba điều kiện đi song song với nhau, không dễ vi phạm như vậy, luật "Cấm tự mình giết mổ trâu bò" là ăn thịt bò phạm pháp, không được ăn thịt bò cũng không hề vững chắc.
Trên thực tế, kiếp trước cũng như vậy.
Nhìn chung văn thơ lịch sử cũng có miêu tả nhiều về việc ăn thịt bò, rất nhiều nhà văn nhà thơ hoặc là bị chán nản, hoặc là do chiến tranh hay giáng chức cũng đều ăn thịt bò, vừa ăn vừa viết thơ.
Mà ở Dật Châu, giá của thịt bò thường cao hơn thịt heo và thấp hơn thịt dê, nhưng mà chỉ có huyện Đại Thành ở Dật Đô mới có bán thường xuyên, những thành nhỏ khác không dễ gì mua được.
Tóm lại không bằng ở đây thịt tốt và rẻ.
Đến đều đến rồi, thật đúng là phải ăn một bữa tiệc không thể ăn này.
Tống Du thu gom đủ củi khô, lấy túi nước ra, đổ nước vào trong nồi, sau đó lấy muối ra, một nửa đem luộc, nửa còn lại thì nướng.
Tiện tay lấy một miếng cho mèo tam thể ăn.
"Đây là thịt bò."
"Thịt bò..."
Mèo tam thể nói xong, duỗi cổ đến lấy.
"Trước kia có ăn chưa?"
"Ngô..."
"Ăn ngon phải không?"
"Ngô ngô..."
Tống Du không khỏi bật cười.
Bản thân cũng không thường ăn , thấy mèo tam thể ăn ngon miệng, trong lòng vui vẻ vài phần.
Đang muốn nhóm lửa thì cách đó không xa có người đến.
Tống Du quay đầu nhìn.
Thấy một con ngựa bờm vàng còi cọc, so với con lừa cũng không lớn được bao nhiêu, bị một hiệp khách nắm. Trên lưng con ngựa chở bọc hành lý, đi sau một nhà bốn người, người lớn đeo túi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận