Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 246: Đạ Tạ Kính Thần

Tống Du không coi thường Tam Hoa Miêu, đương nhiên, nếu nàng đã tôn trọng Tống Du như một vị khách quý thì cũng sẽ không khinh thường Tam Hoa Miêu.
Hai người liền đi theo nàng vào bên trong.
Thấy Tống Du ngẩng đầu nhìn trời, Kính Thần liền giải thích:
"Nơi này là giữa hồ, ước chừng sâu ba mươi trượng, phía trên cách vị trí thuyền của tôn giá đậu lại không xa."
"Tại hạ chỉ là một đạo nhân nơi núi non, thế nhưng không gánh nổi một câu tôn giá này, nếu Kính Thần nguyện ý, gọi ta đạo trưởng hoặc tiên sinh đều được."
"Cung kính không bằng tuân mệnh."
"Ở nơi này ban ngày có thể thấy ánh sáng không?"
Tống Du hỏi ra vấn đề mình vừa suy nghĩ.
"A?"
Dường như Kính Thần không ngờ hắn nói chuyện lại tùy tâm sở dục như vậy, vừa rồi còn đang nói đến vấn đề xưng hô, giây sau lại hỏi sang chuyện có thấy ánh sáng dưới đáy hồ không, nhưng nàng cũng đáp lại rất nhanh:
"Nước Hồ Kính Đảo trong suốt, dù là ngày trời nhiều mây cũng có thể thấy ánh mặt trời thấp thoáng, nếu là ngày mùa hè trời trong mây trắng đương nhiên sắc trời cũng sáng hơn một chút."
"Thì ra là như thế."
Lúc này hai người một mèo đã vào lầu các.
Bên trong được trang trí thanh nhã mà không mất đi tinh xảo, có ý vị thần linh nhưng lại không giống như thần điện vàng son lộng lẫy tầm thường khác, mà là tràn ngập vận vị huyền diệu của phong cách cổ xưa.
Tống Du không ngờ mắt thẩm mỹ của vị Kính Thần này lại hợp sở thích của hắn đến thế.
"Mời ngồi!"
"Được..."
Hai người một mèo phân chia khách chủ rồi ngồi xuống theo đúng vị trí.
Vốn Kính Thần chỉ chuẩn bị hai bàn, thấy Tam Hoa Miêu đến nên muốn đi chuẩn bị một cái bàn khác, nhưng lại bị Tống Du can ngăn bảo không cần.
Thật ra, Tam Hoa Miêu còn rất nhỏ nên hoàn toàn có thể ngồi cùng một bàn với hắn. Chưa kể trên bàn bày ra một ít thức ăn tươi sống trong hồ, cua có nhiều nhất, còn có một ít tôm cá, mà bất kể là tôm hay là cua thì cũng không thuận tiện cho Tam Hoa Miêu ăn được, nói không chừng hắn còn phải tự mình lột vỏ cho nó.
Chỉ nghe Kính Thần ở phía trước nói:
"Đáy hồ không có bao nhiêu thức ăn, dẫu biết ăn những con tôm cua này rất bất tiện, dùng để tiếp khách có nhiều chỗ không phù hợp, cũng kính xin đạo trưởng thứ lỗi. Tuy nhiên lúc này cua đang được mùa béo khoẻ, thiếp thân nghĩ tới nghĩ lui, nếu đã mời đạo trưởng đến trong hồ làm khách, vậy chiêu đãi đạo trưởng đặc sản trong hồ vẫn thích hợp nhất."
"Đa tạ Kính Thần."
Tống Du chỉ chắp tay nói.
Tam Hoa Miêu thì ở bên cạnh hắn, nó vịn vào mép bàn, kề sát lại nhìn con cua trên bàn.
Vừa rồi Kính Thần nói dùng tôm cua để tiếp khách có nhiều chỗ không đứng đắn, nên lại gọi hai thị nữ đến bóc cua bóc tôm cho họ, lúc này một người một mèo chỉ cần ăn là được. Nhưng thị nữ lột được hai con, Tống Du lấy lý do mình cũng muốn cảm nhận được niềm vui trong công việc này mà mời thị nữ lui ra, sau đó tự mình tháo cua bóc tôm, chia thức ăn cùng Miêu Nhi.
Kính Thần cũng tháo mạng che mặt ra, nói thật dung mạo phía dưới cũng không được xem là tuyệt mỹ, tuy nhiên thần linh mang khí chất xuất trần, khí sắc và màu da đều tốt, đương nhiên cũng làm cho người ta cảm thấy khó có từ ngữ nào trên thế gian có thể hình dung được nét đẹp này.
Nhưng Tống Du nào bận tâm nhiều như vậy, hắn vẫn đang chuyên tâm tháo cua ăn.
Quả nhiên cua được mùa đầy ắp thịt cua vàng óng. Loại hải sản này cũng không cần chế biến phức tạp hay thêm thắt các loại gia vị đặc biệt, đơn giản nhưng lại được món ăn tươi ngon đỉnh cấp.
Kính Thần ngồi ở thượng tọa nhìn xuống, thỉnh thoảng nâng chén mời hắn uống cùng.
Nhắc đến vị đạo nhân này cũng là kỳ diệu, chính mình uống rượu lại không chịu để Miêu Nhi uống rượu, rồi cũng không muốn để Miêu Nhi nhịn khát, chốc chốc lại rót cho nó một chén nước sạch.
Mỗi lần họ đối ẩm, Miêu Nhi sẽ liếm nước.
Cho đến khi đạo nhân ăn no, Miêu Nhi cũng ăn no.
Kính Thần thấy con mèo kia nằm trên mặt đất, đạo nhân thì cúi đầu nhìn nó, ánh mắt ngậm ý cười:
"Bây giờ Tam Hoa Miêu còn cho rằng cua không có thịt không?"
Tam Hoa Miêu lắc lắc đầu, nói không nên lời.
Trong chốc lát Kính Thần cũng cảm thấy cõi lòng ấm áp.
Thế nhân thích gọi nữ đạo sĩ là đạo cô, thích gọi nữ thần là thần nữ, kỳ thật trong hệ thống đạo giáo và thiên cung thần linh, đạo sĩ chính là đạo sĩ, nam đạo sĩ hay nữ đạo sĩ đều là đạo sĩ, thần chính là thần, nam thần nữ thần đều là thần giống như nhau, đương nhiên bản thân nàng cũng không thích hợp với xưng hô đạo cô, thần nữ gì đó.
Vị tiên sư trước mặt này vẫn luôn gọi mình là Kính Thần, lúc đầu nàng chỉ cảm thấy tiên sư biết được quy củ trong đó, về sau nghe tiên sinh gọi mèo con kia là đồng bạn, lại thấy khi hắn ở chung với nàng cũng không bởi vì nàng là dị loại hay vì nàng là nữ tử mà có ý khinh thị hoặc đối đãi khác biệt, ngược lại lời nói luôn đặt ở thế bình đẳng chân thành, cung kính lẫn nhau. Đầu năm này, mặc dù người như hắn không hiếm thấy, nhưng cũng khó mà gặp được.
Bạn cần đăng nhập để bình luận