Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 440: Đi Chợ Quỷ

Mưa mùa hè nói đến là đến, khi mưa tạnh cũng như vậy, mưa to vừa ngừng, mây trên trời dường như đã bị đẩy ra ngay, một luồng ánh nắng chiếu xuống, vừa hay chiếu xuống trước núi.
Đoàn người không trì hoãn lâu, nhanh chóng xuống núi.
"Tam Hoa nương nương có muốn cưỡi ngựa không?"
Nữ tử ngồi trên lưng ngựa, hỏi cô bé ở bên cạnh đạo sĩ.
"Không muốn."
"Đường nhiều bùn, đi lại khó khăn."
"Không cần."
"Sẽ bị bẩn giày."
"Không đâu."
"Nếu ngươi muốn cưỡi ngựa, ta sẽ để ngươi tự cưỡi, ngươi không cần cưỡi ngựa chung với ta, ngươi cưỡi một mình, có được không?"
"Chúng ta có ngựa!"
"Được thôi."
Ngô nữ hiệp lắc đầu, cũng không hỏi nhiều nữa, sau đó, nàng lại liếc nhìn đạo sĩ ở bên cạnh, suy nghĩ một hồi, cười nói.
"Ta coi như đã nhìn ra."
"Sao thế?"
"Ngươi muốn giúp người họ Đậu kia."
Ngô nữ hiệp nói.
"Sở dĩ ngươi nghênh ngang đi lại dưới núi, là muốn để người đời biết được bức tranh này đã không còn nằm ở trên tay người họ Đậu kia, cho nên hễ gặp được ai, người đều giới thiệu một câu người tu hành ở Âm Dương Sơn, huyện Linh Tuyền, Dật Châu, chính là muốn sau này, nếu người đời có đi tìm cũng sẽ tới tìm ngươi."
"Đa tạ nữ hiệp."
"Tại sao lại cảm ơn ta?"
"Tại hạ vốn không làm việc thiện, nữ hiệp lại nói ta làm việc thiện."
"Không cần cảm ơn..."
Không ai nói chuyện nữa, mọi người chỉ cẩn thận đi xuống núi.
Sau cơn mưa, trời trong vắt, ánh nắng vàng rực có hơi loá mắt.
Đường núi trơn trượt khó đi.
Có lẽ do Xà Tiên được hình thành bởi bụi mù từ ngọn núi ban nãy thật sự rất to lớn và dễ thấy, người đứng từ rất xa cũng có thể thấy được, cũng có thể do tiếng kêu la của người người giang hồ vừa rồi đã lan khắp ngọn núi, nên trên đường xuống núi, hắn không gặp phải người giang hồ lên núi nữa, cũng tiết kiệm được không ít công sức.
"Ngươi có đi chợ quỷ không?"
"Đương nhiên có."
"Mang theo bức tranh này à?"
"Ra khỏi ngọn núi này, có lẽ không ai biết được trong chiếc hộp này đựng thứ gì nữa nhỉ?"
"Vậy phải xem tình báo trong giang hồ."
"Vậy để xem sao."
"Hôm nay là mười sáu, xế chiều ngày mai có lẽ chúng ta có thể đến được chợ quỷ, một lát nữa, lúc trời tối còn có thể đi dạo."
Ngô nữ hiệp có rất nhiều kế hoạch.
"Ở đây có quán trọ, có thể ngủ lại, ở trong thôn cách đây không xa cũng có quán trọ, ngươi xem thử muốn ngủ lại chỗ nào, tóm lại chúng ta có thể đi dạo một đêm, sáng ngày thứ hai có thể về thành."
"Nữ hiệp sắp xếp thỏa đáng."
"Không cần khách sáo."
Lúc xuống núi đã là hoàng hôn, đoàn người tìm nơi ngủ lại một đêm, cuối cùng ngủ thiếp đi trên sợi dây thừng cỏ do Ngô nữ hiệp tự tay bện, sáng sớm hôm sau thức dậy, lại tiếp tục đi về hướng Trường Kinh.
Suốt chặng đường văng vẳng tiếng còi do cô bé thổi. ...
Ngày 17 tháng 5, một ngày trời trong.
Ngày này chính là Hạ Chí, là ngày có ban ngày dài nhất trong năm, trong ngày này, ánh sáng mặt trời mạnh nhất, dương khí trên thế gian đạt tới đỉnh cao, âm hồn tiểu quỷ cũng yếu đi ba phần, dù là quỷ có đạo hạnh đi chăng nữa cũng không dám ra ngoài vào ban ngày.
Bắt đầu từ sáng sớm, ánh nắng mặt trời đã chiếu thẳng xuống đất, dù đã dùng vải che nhưng cả người cũng bị nắng chiếu nóng hổi, đây quả là thời tiết tiêu chuẩn của mùa hè.
Đạo sĩ nói cảm ơn với gia đình cho bọn hắn tá túc ở dưới núi, Ngô nữ hiệp lấy một ít đồng xu ra, còn nói mấy câu dễ nghe, định đưa tiền cho chủ nhà. Chủ nhà này rất tốt bụng, đã lấy tiền của Ngô nữ hiệp một lần rồi sao có thể lấy tiếp lần thứ hai, cô bé cũng học theo Ngô nữ hiệp, lặp lại y hệt những lời nói hay của Ngô nữ hiệp vừa nãy bằng giọng nói nhẹ nhàng, tinh tế của mình.
Chủ nhà vẫn không chịu nhận tiền, nàng cũng không biết nên làm thế nào, chỉ đành sững sờ đứng yên tại chỗ, nhìn chằm chằm chủ nhà, vẫn không rõ chỗ nào không đúng.
Mãi cho đến khi đạo sĩ nói chuyện, chủ nhà mới chịu nhận tiền.
Cô bé nhất thời cảm thấy vô cùng vui vẻ.
Mãi cho tới khi rồi khỏi thôn, lúc đi trên đường, nó vẫn rất vui vẻ, nó vừa thổi mã thi khiếu khiếu mà nó vừa hái xuống, vừa đi theo bên cạnh đạo sĩ, linh hoạt dẫm lên cái bóng của đạo sĩ.
Trên mặt đất vẫn còn một ít bùn đất.
Ngô nữ hiệp nằm bò trên lưng con ngựa luôn của mình, nửa thân trên của nàng bẹp xuống, trông dáng vẻ của nàng không có chút tinh thần nào, nhưng lúc nói chuyện với đạo sĩ, giọng nói của nàng vẫn rất rõ ràng, bình tĩnh.
"Nói đến quy tắc bất thành văn, ở chợ quỷ chỉ có một quy tắc duy nhất, đó chính là không khỏi thân phận và lai lịch của người khác. Ngươi là người bán, người đừng quan tâm người mua là ai, người là người mua, người đừng quan tâm người bạn là ai, chỉ quan tâm giá cả hàng hóa ra sao. Cho nên, rất nhiều người tới nơi này để mua hoặc bán những đồ vật không thể lộ ra ngoài ánh sáng. Những đồ vật không thể lộ ra ngoài ăn sáng ở Trường Kinh rất nhiều, có thứ thấy được, có thứ không thấy được, có thứ sờ được, có thứ không sờ được, tất cả đều được bán ở chợ quỷ này."
Bạn cần đăng nhập để bình luận