Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 400: Đa Tạ Tiên Sinh

"Thì ra là vậy sao."
"Xin tiên sư trách phạt."
" Muốn người khác làm điều gì cho mình thì trước hết mình phải làm điều đó cho người khác."
Tống Du dừng một chút.
"Nhưng trong chuyện tranh đấu, không có đạo lý một đổi một. Vì vậy, ta cũng yêu cầu túc hạ im lặng suốt đời và không được nói chuyện, không được phép làm bùa chú, chỉ cần quay lại núi Lộc Minh để thanh tu thật tốt, và nếu có ngày đạt được thành công lớn trong tu hành, tự nhiên sẽ có thể cởi bỏ trói buộc, như thế nào?"
"..."
Đạo nhân trung niên trầm mặc một lát, sau đó mới chắp tay nói:
"Xin thành tâm nghe theo lời tiên sư chỉ dạy!"
Tống Du vẫy tay và bước vào bức tranh.
Mấy người cũng cúi đầu, không dám nhìn lâu hơn.
Chẳng mấy chốc căn phòng lại trở nên yên tĩnh như trước.
Khi họ ngẩng đầu nhìn lên lần nữa, chỉ thấy một đạo nhân trẻ tuổi trong bức tranh, giống hệt như khi nó được vẽ hoàn tất, sau đó họ nghe thấy một tiếng gầm, đột nhiên bức tranh tự động bốc cháy và cháy thành tro chỉ trong vài giây.
Ngoại trừ họa sĩ, những người còn lại đều không nói nên lời.
"..."
Thời gian như dừng lại trong giây lát.
Đạo nhân trung niên đã bắt đầu cảm thấy ngứa ngáy khắp người, lúc đầu mới phát hiện, hắn chỉ cảm thấy trên da khó chịu, giống như có đàn kiến bò ngang, một lúc sau lại giống như cỏ dại cứng rắn đâm vào người. Hắn cau mày, mím chặt môi, chỉ quay đầu nhìn người họa sĩ bên cạnh, đôi mắt lóe lên ánh sáng lấp lánh, một lúc sau hắn mới bỏ cuộc, lắc đầu.
Sau đó hắn cầm bút viết lên bàn dòng chữ:
"Đại sư có một bí bảo tuyệt thế, có liên quan đến chuyện này, khó mà trốn thoát, xin hãy nhanh chóng rời đi."
Họa sĩ thấy liền kinh hãi không thôi. Sau đó hắn nhanh chóng khom người thi lễ:
"Đa tạ tiên sinh!"
Đạo nhân trung niên không nói gì thêm, chỉ xua tay.
Họa sĩ không dám nói thêm nữa, chỉ nhanh chóng rời khỏi nơi đó.
Lúc này, toàn thân đạo nhân đã tựa như bị con muỗi cắn xé. Hắn rất quen thuộc với cảm giác này, từ khi xuống núi lang thang khắp chốn giang hồ Trường Kinh, hắn không biết bản thân đã dùng loại bùa chú này để đối phó với bao nhiêu người.
Lúc này tự mình trải nghiệm cũng có thể coi là báo ứng phải chịu. ...
Đường Dương Liễu, bên trong tiểu lâu.
Đạo sĩ mở hai mắt ra.
Quả cầu vải có hình dáng không khác bao cát là mấy xẹt qua giữa không trung, con mèo nhảy lên vững vàng bắt được, lại tha tới.
Nó vốn định chạy về phía nử tử, tuy nhiên nhìn thấy đạo nhân đã mở mắt ra, nó lập tức chuyển hướng đi về phía đạo sĩ, đứng thẳng người rồi đặt quả cầu vải lên đùi đạo sĩ.
"Được lắm, ngươi thật không có lương tâm, uổng công ta chơi với ngươi lâu như vậy."
Ngô nữ hiệp giả vờ tức giận, chẳng qua lời nói của nàng mang theo ý cười, sau khi nói xong, nàng quay đầu nhìn về phía đạo sĩ.
"Ngươi mới làm gì vậy?"
"Chuyện nhỏ mà thôi."
Đạo sĩ cầm lấy quả cầu trên đùi ném đi.
Ngô nữ hiệp ở bên cạnh truy hỏi: "Có phải phủ thái úy cử người tới xử lý ngươi? Muốn đấu pháp với ngươi?"
"Nữ hiệp thông minh."
"Đừng dùng giọng điệu dỗ mèo đó tới dỗ ta."
"Quen nói như vậy rồi."
"Người phủ thái úy tìm tới xử lý người như thế nào? Ngươi đầu hàng à? Ngươi đã giải quyết xong chưa? Giải quyết như thế nào?
Ngô nữ hiệp giống vô rất có hứng thú với việc này.
"Nói rõ ràng đi."
"Cũng không khác mấy."
Tống Du trả lời.
"Phủ thái úy mời đạo sĩ tới muốn thi chú làm lại ta."
"Xem ra ngươi đã hóa giải được cơn sóng này rồi."
"Hóa giải rồi."
"Ta nói với ngươi phủ thái úy không dễ trêu chọc, không chỉ quan phủ, người ta còn mời được cả kỳ nhân dị sĩ trong dân gian."
Ngô nữ hiệp cảm thán, nói.
"Có tiền có thể sai khiến quỷ thần, sau này ngươi sẽ gặp phiền phức rồi."
"Tại hạ tinh thông đấu pháp, kỳ môn pháp môn là điều khó khăn với người khác, đối với tại hạ mà nói là chuyện rất đơn giản."
"Vậy quan phủ thì sao."
"Điều này phiền phức, nhưng cũng chỉ là phiền phức."
"Khẩu khí thật lớn."
Ngô nữ hiệp cười nói.
"Nếu như quan phủ treo bảng bắt người, ngươi giải quyết thế nào?"
"Có rất nhiều phương pháp có thể giải quyết."
"Nói nghe xem."
"May mà tại hạ có hiểu sợ thuật thần thông biến hóa."
"Ai da, cái này hay, cái này ha!"
Ngô nữ hiệp khen hai chữ hay liên tiếp, sau đó mới nói.
"Ta còn cho rằng người bị ép tới mức nóng ruột sẽ sớm rời khỏi Trường Kinh, tiếp tục đi du lịch, xem ra là ta nghĩ nhiều rồi."
"Tại hạ ít nhất cũng phải chờ tới sang năm."
"Tình cảm chúng ta tốt như vậy, ta thật sự có hơi không nỡ với ngươi."
"Nhưng cuối cùng cũng sẽ ly biết."
"Đúng vậy."
Ngô nữ hiệp cũng trả lời lại một câu, có chút cảm thán.
"Tuy nhiên đó cũng là chuyện sau này, chuyện sau này cứ để sau này hẵng nói, nói chuyện hiện tại trước đã."
Ngô nữ hiệp dừng lại một lát.
"Đạo hạnh của ngươi không thấp, bị người hãm hại, sau này có cần lấy lại danh dự?"
"Đã lấy lại rồi."
"Hả?"
"Đã lấy lại rồi."
"Lấy lại như thế nào?"
"Trừng phạt nhỏ, khuyên hắn sửa đổi."
Bạn cần đăng nhập để bình luận