Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 634: Cũng Chẳng Có Gì To Tát

Ha kiểu này là loại mà ngay cả khi ở Phục Long Quan, hắn cũng chưa từng thấy qua lần nào. Đương nhiên hắn có thể cất lại, dự là có cả một kho tàng pháp thuật phong phú quan bên trong đó.
Số còn lại hắn cũng dự định mang theo, sau này du tẩu phương bắc, nếu gặp được cung quan chùa miếu có đức hạnh liền có thể tặng cho bọn họ, vận khí tốt, có lẽ có người học được - Phương Bắc sau này khi hắn đi qua có lẽ sẽ trở nên vững vàng hơn rất nhiều, nhưng nếu nhiều người có đạo hạnh, thì cho dù có một vài tên tiểu yêu đến quấy phá thì cũng chẳng có gì to tát.
Loại còn lại là tà pháp của Huyền Lôi Quan, cũng không phải pháp thuật hoàn chỉnh, đa số đều là bút ký, không thiếu pháp thuật từ trên chính trên người của các đạo sĩ của Huyền Lôi Quan nhận ra. Tống Du đều tiện tay đem chúng đốt thành tro bụi.
Tuy nhiên, có một điều khá kì lạ.
"Kéo dài tuổi thọ..."
Một loại phương pháp thông qua âm hồn để kéo dài tuổi thọ, đại khái chính là nguyên nhân vị Vĩnh Dương Chân Nhân có thể sống trên trăm tuổi.
Tống Du nhìn thoáng qua, cũng rất xảo diệu.
"Phù..."
Mọi thứ đều cháy thành tro bụi.
Khi hắn hoàn thành xong công việc thì cũng là lúc nửa đêm.
Tống Du như thường lệ, xoa xoa con mắt, quay đầu lại nhìn một cái, chỉ thấy Tam Hoa đang nghiêm túc ngồi ở phía sau mình, chỉ nhìn hắn chằm chằm, không nhúc nhích, cũng không lên tiếng, nhu thuận cực kỳ.
Nhưng không biết cô đã chờ đợi như thế bao lâu rồi.
Thấy hắn quay ra, cô mới hơi hơi nghiêng đầu, đối diện với hắn:
"Tam Hoa nương nương còn chưa ngủ sao?"
"Đạo sĩ còn chưa ngủ sao?"
"Vậy thì đi ngủ thôi."
"Vậy thì đi ngủ."
Trong lòng đạo nhân cũng có thêm vài phần ấm áp.
Mãi cho đến khi hắn thổi tắt đèn, đi đến bên giường, Tam Hoa lúc này mới từ trên mặt đất đứng lên, cất bước đuổi theo hắn. ...
Sáng hôm sau.
Tống Du chỗ đem thư tịch, đồ vật đã xử lý mà Lưu quận thủ đưa tới hôm qua đã xử lý xong mang trả lại cho hắn, dặn dò cẩn thận, lúc này mới nói với Lưu quận thủ: "Việc này cũng đã xong xuôi, tại hạ nghỉ ngơi ở Cảnh Ngọc đã đủ rồi, đồ muốn mua cũng đã mua xong, cũng không muốn nán lại thêm."
"Tiên sinh muốn rời đi sao?"
"Ta còn chưa đi hết Hòa Châu, con đường phía trước còn dài, tại hạ đã nói với bằng hữu, sáng sớm ngày mai sẽ khởi hành rời đi."
Tống Du nói:
"Đa tạ Lưu quận thủ đã tiếp đón và chiêu đãi."
"Meo meo ..."
"Tam Hoa nương nương cũng đang cám ơn ngươi đó."
"Lưu mỗ cùng bách tính Phổ Quận cảm tạ tiên sinh còn không hết, làm sao xứng đáng với lời cảm tạ của tiên sinh."
Lưu quận thủ vội vàng nói:
"Ngày mai Lưu mỗ sẽ tới tiễn tiên sinh."
"Quận thủ công sự bận rộn, những việc như vậy không phải bận tâm, không cần thiết."
"Chuyện này..."
Lưu quận thủ cũng không muốn nói nhiều, hắn trầm ngâm một lúc, rồi mới lên tiếng:
"Lưu mỗ còn có một chuyện muốn thỉnh giáo tiên sinh."
"Xin cứ nói."
"Quận trung trước đây chịu ảnh hưởng của Huyền Lôi Quan, chính thần Lôi bộ cung phụng phần lớn là Phó Lôi Công, Phó Lôi Công mặc dù rất ít hạ giới trừ yêu, nhưng đặt ở cửa thành, cũng có tác dụng phân biệt, loại trừ yêu tà, hiện giờ... Hiện giờ Phó Lôi Công đương nhiên là không thể cung phụng được nữa rồi."
Lưu quận thủ dừng một chút:
"Hôm nay Lâm tri huyện tới tìm, hỏi Lưu mỗ , không biết sau này sẽ cung phụng vị Lôi Công nào, Lưu mỗ nhân nghĩ tới nghĩ lui, nhưng cũng không quyết định được."
"..."
Tống Du suy nghĩ một chút, mới thành thật nói:
"Tại hạ từ khi đi tới Hòa Châu tới nay, cảm thấy người cần mẫn nhất ở Hòa Châu trừ yêu chính là Chu Lôi Công."
"Cảm tạ tiên sinh."
"Không cần khách khí."
Tống Du cảm thấy Chu Lôi Công cũng rất ổn.
Đợt này ở lại Hòa Châu khá lâu, hắn thu về không ít kiến thức, đại khái cũng biết được những điểm quan trọng trong thiên cung trừ yêu.
Trước đây biên giới phương bắc xuất hiện vài tên đại yêu ma, những đại yêu ma này đã làm vua, tuy rằng địa phương của bọn họ vốn là đất rộng người thưa, chiến tranh cùng yêu ma tàn sát bừa bãi qua đi, phàm nhân lại càng không còn lại bao nhiêu, nhưng mà sự tồn tại của bọn họ vừa uy hiếp đến sự thống trị của triều đình thế gian, cũng uy hiếp đến thiên cung, cho nên trọng điểm trấn áp của Lôi bộ cùng Đấu bộ vẫn là bọn họ. Mấy vị Lôi công thỉnh thoảng xuất hiện ở nơi khác trừ yêu, hoàn toàn là những chính thần Lôi bộ này hoặc là hưởng ứng tín đồ khẩn cầu, hoặc là không đành lòng thấy yêu ma làm loạn, trong lúc bận rộn bớt chút thời gian đến trừ.
Chu Lôi Công quả thật là vị thần chăm chỉ nhất, cũng xứng đáng với lượng hương khói càng ngày càng thịnh của ông ta, cũng xứng đáng với thanh danh của ông ta đã gây dựng trong dân gian Đại Yến.
"Lưu mỗ xin cáo từ."
"Đi thong thả."
Lưu quận thủ chào đón bộ dịch, mang đồ đạc rời đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận