Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 637: Công Vụ

"Không có tác dụng..."
Tống Du vừa đi vừa gật đầu.
Ôn dịch ấy mà, không có gì khác ngoài việc truyền nhiễm và người chết. Ôn dịch do yêu quỷ truyền tới đương nhiên cũng hình thành lên như vậy, thế nhưng những phương pháp bình thường đều không không có tác dụng, như vậy rất khó giải quyết.
Điều này có nghĩa là những phương pháp để ứng phó với ôn dịch mà vương triều Trung Nguyên tích góp mấy ngàn năm qua đã mất đi tác dụng, cũng đồng nghĩa với việc Đại Yến vốn phồn vinh, giàu mạnh trên mọi phương diện nay đã mất đi ưu thế chữa bệnh.
"Tuy nhiên ta nghe nói có một vị thần y tới từ Trường Kinh, y thuật của người nọ vô cùng cao siêu, thậm chí còn được xưng là thông thần, vị thần y nọ đã mạo hiểm đi lại trong tình hình ôn dịch ở Hòa Châu hơn vài tháng, gần đây đã tìm được cách."
"Thần y đến từ Trường Kinh?"
"Lưu mỗ cũng chỉ nghe nói như vậy, nghe nói mấy năm trước, vị thần y này đã tới phía Bắc, chuyên đi tới những nơi dịch bệnh hoành hành, sau khi ôn dịch bùng phát ở Quy Quận, hắn bèn đi tới Quy Quận, hành tẩu khắp nơi. Bây giờ quan huyện các nơi đều đã phong tỏa thành, chỉ cho phép vị thần y nọ đi lại, dân chúng khắp nơi cũng đều mong chờ."
Lưu quận trưởng nói chuyện, hắn cũng không khỏi nheo mắt lại, lắc đầu, thở dài một hơi, lòng dâng trào xúc động
"Quả là là một vị thần y."
"Đúng vậy."
Tống Du cũng không nhịn được cảm thán.
Cho dù có là một nơi tối tăm cũng vẫn có người nâng đèn chiếu sáng con đường phía trước. Tống Du lại nhìn sang vị quận trưởng này.
Từ trước đây khi còn là tri huyện Dật Đô tới bây giờ là quận trưởng Phổ Quận, ngoài sự thay đổi về chức quan ra, chỉ e liệu những sự thay đổi khác có liên quan đến những sự vật và sự việc ở phương Bắc?
Đã nhìn thấy cửa thành ở phía trước.
"Lâm quận trưởng của Quy Quận này cũng có chút bản lĩnh, Lưu mỗ cũng khá khâm phục hắn, dưới sự quản lý của hắn, mặc dù mãi vẫn không có cách nào giải quyết tình hình ôn dịch ở Quy Quận, nhưng cũng không lây lan ra bên ngoài."
Nói tới đây, Lâm quận trưởng không khỏi ngừng lại một lát.
"Sau này, người chết nhiều lên, hắn đã tiến hành cách ly, tình hình ôn dịch đã được khống chế ở rất nhiều nơi, bây giờ chỉ còn ở huyện Hàn Tô gần Tuyết Nguyên là nghiêm trọng nhất."
"Đa tạ quận trưởng đã cho hay."
"Không dám không dám."
Đoàn người đã ra khỏi cửa thành. Binh sĩ ở cửa thành nhìn thấy bọn hắn đều vội vàng hành lễ.
"Quận trưởng còn có công vụ, tiễn tới đây thôi là được rồi."
Tống Du dừng bước, nói với Lưu quận trưởng.
"Chỉ hận huyện Cảnh Ngọc quá nhỏ, con đường quá ngắn, bận rộn quá nhiều việc, nên không thể tiễn tiên sinh lâu hơn. Chỉ nguyện kiếp này có duyên, có thể gặp lại tiên sinh."
Lưu quận trưởng khom người hành lễ, sau đó hắn lập tức quay người lại, lấy một cái gói nhỏ từ trong tay hộ vệ ở phía sau.
"Không phải thứ gì khác, chỉ là một chút lương khô để tiên sinh ăn trên đường cho đỡ đói."
"Đa tạ quận trưởng."
Tống Du nhận lấy gói nhỏ, cũng đáp lễ lại hắn.
"Mời quận trưởng trở về thôi."
Sau khi từ biệt, Tống Du lại tiếp tục đi lên phía trước.
Con đường phía trước vẫn thẳng như cũ, đất đai bằng phẳng, cho dù bất chợt có dốc núi, cũng rất thấp bé, độ dốc nhẹ nhàng, rất dễ đi. Trên sườn núi, thỉnh thoảng lại có vài cành cây khô, là thứ duy nhất tô điểm cho cảnh sắc này.
Đạo nhân, kiếm khách, hai con ngựa và một con mèo Tam Hoa đang chạy tới chạy lui vô cùng bận rộn dần dần đi xa.
Đoàn người bước đi trên đường, đi hoài chẳng biết tới thời gian. Cứ đi mãi đến khi mặt trời lên cao, bầu trời xanh biếc một màu. Chỉ là thời tiết lại không tốt đẹp giống như cảnh sắc nhìn thấy bên ngoài.
Lúc này, bọn hắn đã đi tới gần mùa đông, sắp tới tiết Đại Tuyết. Gió ở Hòa Châu là thứ mà người Dật Châu khó có thể tưởng tượng được. Chúng tàn phá bừa bãi khắp nơi trên vùng đất hoang vu vô tận này, thế nhưng người ta lại không nhìn thấy gió, chỉ có thể nhìn ra từ chiếc khăn trùm che kín mặt và đầu của kiếm khách và đạo sĩ, ngoài ra còn có mèo Tam Hoa mặc áo bào màu xám, đội khăn trùm đầu, trông giống như cao "miêu" ẩn sĩ.
Gió vừa lạnh vừa thổi mạnh. Đoàn người tựa như đã quen với điều đó, vẫn nhấc chân bước đi trên đường, tốc độ cũng không hề thay đổi. ...
Sườn núi thoai thoải, cỏ dại um tùm, trời đất mênh mông, mọi thứ đều khô héo. Trên sườn núi có hai cái cây khô, vốn là thứ tô điểm cho cảnh sắc trống trải, nay cũng đã có đoàn người nghỉ chân tại đây.
Tiểu nữ đồng thành thạo đi nhặt cành khô, cỏ dại, nó chất hết thành một đống, sau đó cúi đầu lẩm bẩm, duỗi một ngón tay ra dùng phương pháp tốt nhất để nhóm lửa.
"Phùng..."
Một đám lửa lập tức xuất hiện ở trước mặt.
Những năm nay, nó đã làm những chuyện như vậy không biết làm bao nhiêu lần, giống như đã trở thành thói quen, tự thấy không có gì đáng chú trọng.
Sau khi tiểu nữ đồng làm xong việc, nó cảm thấy việc này này giống như duỗi người ngáp một cái, không hề mong muốn được khích lệ, cũng không làm gì thêm nữa. Nó chỉ tùy ý ngồi xuống bên cạnh đạo sĩ, quay đầu sang nhìn thứ mà nó tò mò, suy nghĩ chuyện của mình.
Bạn cần đăng nhập để bình luận