Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 139: Mở Rộng Tầm Mắt

Chung quy lại vẫn là khác loài, có lẽ Thiên Cung cũng không dễ dàng gì.
Một quản phàm giới, hai quản quỷ thần, hai bên thêm vào, dẫn đến tên tuổi của Yếu Tiên trước sau chỉ giới hạn ở đất An Thanh này, ngay cả Linh Ba cách đó không xa cũng không có một miếu thờ cho hắn.
Nếu không phải hắn có tu hành ngàn năm, lại được lòng người dân An Thanh, e là sớm đã bị gắn lên đầu cái danh Dâm từ tà tự rồi.
"Đại Yên ngàn năm..."
Tống Du cũng thoáng cảm khái.
Thế gian này lại có được bao nhiêu yêu quái ngàn năm?
Đừng xem thường hai chữ ngàn năm này.
Trong lời đồn của thế gian thường có bóng dáng của lão yêu quái ngàn năm, nhưng ngoại trừ một số ít loài động thực vật tự mình sống hàng ngàn năm rồi tình cờ thành tinh, số khác đều là tin đồn, phóng đại. Cũng giống như thần tiên ở thế gian này, đều nói họ có vạn năm vạn vạn năm tuổi, nhưng thật ra phần lớn cũng chỉ ăn được vài trăm năm hương hoả. Chư quân cần biết, Đại Yến ở một ngàn hai ngàn năm trở về trước, đã không có ghi chép lịch sử lên trên sách, lúc đó thần linh mà dân chúng trong thiên hạ tin thờ đa số đều biến mất trong lịch sử.
Hiện nay thần linh mà mọi người tôn thờ, không bàn đến thần lực, bản lĩnh, chỉ nói tuổi tác, đại đa số đều không so được với Yến Tiên này.
Tống Du nghĩ đến người này, cũng cảm thấy áp lực bội phần.
Cũng không phải là đạo hành, pháp lực bản lĩnh.
Trước tiên tuổi tác ngàn năm không có nghĩa là tu vi ngàn năm, cũng không có nghĩa là đạo hành ngàn năm. Tiếp theo tu vi, đạo hành cũng không đều là vì vũ lực mà phục vụ, chính là Thiên Cung chúng thần, thực ra cũng là lấy quan văn làm chủ.
Mà là sự cẩn trọng của bản thân trong ngàn năm tháng ấy.
Loài người đi đến bây giờ, là giúp đỡ lẫn nhau để đi đến, có bản năng kính già yêu trẻ, chính như hoàng đế Hiền Đức vi hành, gặp phải ông lão tám mươi tuổi, cũng phải cung kính gọi một tiếng lão phu. Cũng chính như Kim Dương Đạo kia ở bên trên trồng lên được Cổ bách ngàn năm, sống rất thọ, rất nhiều người đều sẽ tự ý thức tăng thêm chút tôn trọng, ngay cả quan phủ đều lập lệnh bảo vệ. Huống hồ một vị trưởng giả tận mắt chứng kiến sự gian nan vất vả của lịch sử ngàn năm.
Loại áp lực này, bản chất đã là một loại tôn trọng.
Mà Yến Tiên Đài này hơn một nửa cũng có quan hệ với hắn.
Chỉ là nếu đã có vị này ở đây, tại sao thuỷ quái của Linh Ba lại rất lâu chưa bị diệt trừ vậy?
Lúc đang nghĩ như vậy, chợt nghe phía sau có tiếng người gọi:
"Vị đạo trưởng kia!"
Là một giọng nữ thô ráp.
Một người một mèo tức khắc dừng bước, đồng thời quay đầu nhìn lại.
Bên trong mưa bụi có một thân ảnh đi đến. Quần áo vải bố, đầu bù tóc rối, tay cầm đao dài, không có che mặt, lộ ra một gương mặt hơi tròn như trứng ngỗng, đôi mắt đen trắng phân rõ.
"Ngô nữ hiệp, hữu lễ."
"Trùng hợp a."
"Rất trùng hợp."
"Các ngươi đến rồi à? Ta còn nghĩ rằng các ngươi không đến, kiếm các ngươi cả nửa ngày vẫn không kiếm ra."
"Bọn ta đứng ở phía xa."
"Thị lực của ta rất tốt nha."
"Đứng rất xa."
"Thế nào? Đẹp không?"
"Đã được mở rộng tầm mắt."
"Hắc hắc..."
Nữ tử nhếch mép cười một tiếng, cũng họ sánh vai đi về phía trước.
"Sớm biết các ngươi đang nhìn, ta cũng lên đó chơi, dễ dạy cho các ngươi mở mang một chút bản lĩnh của ta."
"Đã hiểu biết không ít sư huynh đệ của túc hạ, đều là cao thủ giang hồ, đã có thể tưởng tượng được mấy phần phong thái của túc hạ rồi."
"Các ngươi còn kém ta một chút."
"Lợi hại."
Tống Du lấy lòng một câu, dừng lại, lập tức hỏi:
"Miếng đất trống Thanh Thạch này ngược lại tu sửa rất tốt, ở giữa còn có Âm Dương Ngư Đồ, sợ là phí không ít sức của sức người rồi? Chỉ là vì sao gọi là Yến Tiên Đài vậy?"
"Hắc! Ta hôm nay mới hỏi sư phụ!"
"Xin lắng tai nghe."
"Đây cũng không phải là có người tu sửa?"
"Vậy là..."
"Nói là trước đây người giang hồ định ra nơi này tổ chức đại hội, lúc đến nơi đây tham dự, nơi đây vẫn là một mảnh đất phẳng. Mở đến lần thứ hai, thì có một người đến, tự xưng là hậu nhân của Yến Tiên, nói cảm động trước khí phách anh hùng của đám tiền bối giang hồ kia, tình nguyện vì họ ở đây tu sửa một bình đài, để cung cấp cho ngày sau sử dụng giao lưu tỉ võ, chỉ nguyện họ cảm niệm quà tặng của Yến Tiên, lúc lui tới dâng hai nén hương là được."
Nữ tử vừa nói vừa xoay đầu mắt chăm chú nhìn khối bình đài dưới chân núi bên kia sông.
"Đám tiền bối giang hồ vừa nghe xong, còn có chuyện tốt như vậy, nửa tin nửa ngờ lập tức đáp ứng rồi, thế là nơi này một đêm đã biến hoá một lần, mỗi lần đều biến hoá một tầng, dùng hết bảy bảy bốn chín ngày, nên mới có Yến Tiên Đài này."
"Thần kỳ."
"Ta cũng cảm thấy vậy..."
Bạn cần đăng nhập để bình luận