Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 330: Đại Quan Họ Trần

Ba ngày trước, triều đình hạ lệnh, trong thành cấm quân quan sai mạnh mẽ hô to, tra từng nhà, dù là loại bon-sai trong chậu, chỉ cần là trúc tương phi thì đều chặt bỏ. Nghe nói toàn bộ trúc tương phi tuyệt đẹp ở cả tây thành lẫn đông thành đều bị diệt tận gốc, hiện tại đến phiên nhà ông ta này.
Tiếc là trúc trong sân của ông ta, đã nuôi hơn ba năm, cứ vậy mà chặt hết, thật sự rất tiếc.
Chỉ là lệnh vua khó mà làm kháng chỉ...
Lúc này chỉ thấy trời chiều sáng láng, chiều vào tường trắng giống như tăng thêm một lớp kim tuyến cho ngôi nhà, mà bóng trúc cũng chiếu vào mặt tường, gió lặng, thật sự rất trang nhã.
Chủ nhân của nó tức cảnh sinh tình, đề bút vẽ bóng trúc.
Những cây trúc này đứng im chỗ đó, vừa hay trên trời chiếu bóng trúc vào tường, giống như cố ý cho ông ta vẽ, ông ta chỉ cảm thấy đây là ý trời, vì thế buộc văn chương vào quanh cành trúc, gài lên tường.
Bức tranh vừa mới hoàn thành thì có người gõ cửa.
Người hầu đi tới mở cửa, thấy có vài tên quan binh đến, báo danh hiệu và mục đích, tìm được trúc trong sân, trải ra xem xét bèn rút đao chém.
Mỗi đao hạ xuống đều như đâm vào tim của chủ nhân nó.
Khí tiết văn nhân nổi lên, mặc kệ vị kia do được hạ lệnh đến, chỉ vào vị quan binh đó quở trách, nói nếu không tìm ra yêu quái, thì cái hành vi này sẽ dẫn đến đời con cháu bị phỉ báng ngàn năm.
Nhưng chẳng ngờ tới, trúc mới bị chém một nửa, trúc trong nhà đều chảy máu.
Mới đầu là máu tươi giống máu người, nhưng sau đó lại trong suốt như nước sủi bọt, mỗi một đao giáng xuống đều chảy ra nhiều hơn, cho dù là quan binh chặt trúc, hay chủ nhà bên cạnh vẫn trợn mắt lên trách mắng, và cả tôi tớ bên cạnh khuyên ngăn chủ mình, họ đều sợ ớn người, trừng lớn mắt.
Càng chặt nước càng chảy xuống đất.
Mãi đến khi họ chém một nhát đao, đột nhiên có tiếng ở mái hiên.
Một trận khói trắng trống rỗng toả ra.
Quan binh vội vàng tản ra, bối rối thu đao, có người thấy một yêu qua cao lớn trong khói trắng, có người thì lại thấy một cây trúc đen như mực, có tiếng gào thét kêu đau mờ mờ ảo ảo. Đợi đến khi khói trắng tan hết, quan nhân từ ngoài cửa đi vào xem xét, rút đao bước vào trong, không biết vì sao, mà thấy một cành trúc cháy đen xì, trên thân có rất nhiều vết đao, đã bất động.
Ngay lập tức mọi người đều kinh hãi.
Những ngày sau đó, bức tranh vẽ bóng tre trong sân của Trần đại quan nhân trở thành tác phẩm được giới trí thức Trường Kinh yêu thích, việc quan binh tiêu diệt trúc yêu trong sân của Trần đại quan nhân cũng được truyền tụng như một câu chuyện ly kỳ, giật gân trong nhân gian. ...
"Báo cho ngươi một tin tốt!"
"Là tin tốt gì vậy?"
"Lệnh giới nghiêm đã được triều đình hạ lệnh dỡ bỏ ngày hôm nay."
"Cuối cùng thì nó cũng được dỡ bỏ..."
"Đúng vậy!"
Ngô nữ hiệp cũng không ngừng lắc đầu chán nản:
"Mấy ngày trước ta nghe nói, ở trong phủ tài tử họ Trần kia trúc yêu bị chặt trong nhà của tài tử tên Trần phá được trúc yêu. Ta vốn tưởng rằng muộn nhất là sang ngày hôm sau thì lệnh giới nghiêm sẽ được dỡ bỏ. Nhưng xem ra triều đình nàng muốn nhân cơ hội này để diệt trừ tận gốc trúc yêu, quét sạch hết bọn tà ma yêu quỷ khác ở Trường Kinh, cho nên lại kéo dài đến hôm nay."
Vừa nói, nàng vừa dừng lại, liếc nhìn con mèo đang nằm bên cạnh:
"May mắn thay, con mèo của nhà ngươi không bị bắt."
"Gần đây ở quán trà, ta thường nghe bọn họ nhắc tới vị đại quan họ Trần."
Tống Du cười nói:
"Tại hạ nghe nói hắn còn đề bút để họa trúc ảnh trong nhà. Đây quả là một việc thanh cao."
"Ta thì không biết thanh cao như nào."
Ngô nữ hiệp lắc đầu,
"Ta chỉ nghe nói nếu Trúc yêu kia bị chặt ra, nó sẽ hiện nguyên hình, toàn thân bị cháy đen như than. Đúng lúc ấy, có gia đình ở phía Tây Thành trước đó bị sét đánh cũng chết nguyên cả một khu rừng trúc. Mọi người đa phần đều nói ông trời có mắt, không thì lại đồn là có vị thần tiên nào đó hiển linh, tiện tay giáng xuống một tia sét trừng trị hắn. Ta đoán lúc ấy Trúc yêu kia chắc hẳn cũng không cầm cự nổi nữa rồi, cho nên lúc bị đem ra chém thì không có một chút phản kháng nào, chết ngay tại chỗ."
"Nữ hiệp quả đúng là người hiểu biết sâu rộng."
"Thật đáng tiếc là..."
Ngô nữ hiệp thở dài, giọng nói có phần kéo dài. Giọng nàng lẫn chút giọng địa phương, lại có chút hả hê khi thấy người khác gặp họa:
"Nếu Trúc yêu kia bị bắt sống, Trường Kinh sẽ náo nhiệt trở lại thôi."
"Có thể là như vậy."
"Ừ, ngươi nói cũng đúng."
Ngô nữ hiệp nói tiếp:
"Nếu có thể bắt sống được nó, tới lúc ấy, con sói kia cũng sẽ bị tóm sống."
"Rõ ràng là tại hạ chưa nói gì cả..."
"Ha ha!"
Ngô nữ hiệp chỉ cười rồi nói tiếp:
"Bất quá đêm nay cũng rất náo nhiệt, tối nay lại không có lệnh giới nghiêm, ta dẫn ngươi đi chợ đêm, trải nghiệm sự náo nhiệt ở Trường Kinh, tiện nếm thử đồ ăn vặt chợ đêm xem sao."
"Không biết ở đây có gì ngon không?"
"Trước đó ta đã từng đến chợ đêm vài lần. Đồ ăn thì có cá nướng này, thịt dê, thịt cứu này, hương vị rất ngon. Có cả gan dê nữa, cũng rất hấp dẫn. Tất cả đều rất đáng để thử. . Món ta thích nhất là bánh canh cá tạp. Dù gì thì ta vẫn muốn quay lại đó trước khi rời đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận