Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 382: Bức Tranh

"Tướng quân có muốn truyền lại bức tranh này cho hậu thế không?"
"Truyền cho hậu thế thì sao, mà không truyền thì sao?"
"Bức tranh này nhìn vào chỉ như đang vẽ tướng quân, thế nhưng từng gốc cây ngọn cỏ bị gió thổi lay động ở trong tranh, cho dù chỉ là đá vụn bắn lên ven đường, hạt bụi dưới chân vó ngựa, đều rất tinh tế, sinh động không gì sánh được. Chính những chi tiết này đã tạo nên phong thái thúc ngựa oai hùng của tướng quân, cũng chính nhờ những chi tiết này, mới khiến cho bức tranh này có đủ mười phần linh khí, sinh cơ cũng được sinh ra trong sự huyền diệu đó."
Tống Du nói với hắn.
"Những chi tiết này không thể thiếu đi cái nào, nếu tướng quân không muốn bị những sinh cơ, linh vận này quấy nhiễu giấc ngủ vào buổi tối, nhưng vẫn muốn treo bức tranh này trong phòng ngủ để thưởng thức, chỉ cần tùy ý thêm vài 2 nét bút ở góc phía trên của bức tranh, không ảnh hưởng quá lớn tới phong cách toàn thể của bức tranh, chẳng qua sẽ khiến cho bức tranh này mất đi linh khí, tất nhiên cũng sẽ cắt đứt sinh cơ của bức tranh."
"Như vậy không được!"
Võ quan gần như buộc miệng thốt ra, tức giận trừng lớn đôi mắt.
Sau đó, hắn lập tức nhìn về phía bức tranh, tâm trạng cũng dần dần bình tĩnh lại.
Bên tranh bức tranh ngoài hình ảnh tướng sĩ đang thúc ngựa phi nhanh, thêm 1,2 nét bức vào một góc khung cảnh này quả thực không ảnh hưởng tới việc thưởng thức tranh.
Ít ra những người không hiểu về tranh sẽ không nhìn ra được.
Nhưng nếu như là người hiểu về tranh, chỉ sợ cho dù có trăm ngàn năm sau, chỉ nhìn một cái là có thể nhìn ra có 1 nét bút là do người khác thêm vào sau này, không tương xứng với phong cách bút pháp của toàn thế bức tranh.
"Tiên sinh có hiểu về tranh chăng?"
"Tại hạ không hiểu về tranh, chỉ là hơn hai năm trước, lúc còn ở Dật Đô, tịa hạ đã được một vị cao nhân chỉ điểm, vì thế cũng biết được đôi chút về lĩnh vực này."
"Bức tranh này... ta thật sự rất thích bức tranh này, không đành lòng làm hư nó, không biết tiên sinh còn có biện pháp nào khác không?"
Giọng điệu của võ quan mềm mỏng lại, lúc này hắn mới phát hiện ra, hắn bất tri bất giác đã tin tưởng lời nói vị đạo sĩ trẻ tuổi trước mặt này về bức tranh của hắn. Rõ ràng, lúc ban đầu, khi hắn vừa nghe kể về người này, hắn còn cảm thấy rằng lời của người này cũng không khác gì mấy so với lời nói lừa gạt của tên đạo sĩ tha phương mà hắn gặp được hồi đầu năm.
"Thật sự không còn nữa."
"Mong tiên sinh chỉ giáo!"
"Tại hạ được cao nhân chỉ giáo, có chút hiểu biết về lĩnh vực này, nhưng việc cắt đứt sinh cơ và linh vận ở trong bức tranh..."
Tống Du nói tiếp.
"PHương pháp này có thể không phá hủy bức tranh, người khác nhìn vào nó vẫn chỉ là một bức tranh bình thường như trước đây, chỉ là pháp thuật của tại hạ không thể vĩnh cửu, nhiều nhất là vài chục năm."
"Mấy chục năm?"
"Mấy chục năm sau, nếu tướng quân truyền lại bức tranh này cho đời sau, hậu nhân lại làm quan võ, võ nghệ cao cường, trực giác nhạy cảm, hoặc là linh vận của bức tranh này đã đã được tích luy, lâu này càng trở nên thâm sâu, thậm chí còn dẫn đến những thành tựu khác, dần dần cũng có thể gây ra ảnh hưởng với người bình thường, ắt sẽ có điểm kỳ lạ, không dám nói đời sau của tướng quân có thể yêu thích bức tranh ấy hơn tướng quân bây giờ không, nhưng cũng sẽ giữ nó lại."
"Cắt đứt linh vận sinh cơ..."
"Tùy vào sự lựa chọn của tướng quân"
Võ quan nheo mắt lại, vô cùng khó xử.
Tống Du cũng không thúc giục hắn, vừa hay đúng lúc hắn đang băng khoăn suy nghĩ, Tống Du bèn ghé sát vào thưởng thức tỉ mỉ bức tranh.
Xem cách phối mực, xem cách đặt bút.
Xem hình ảnh, xem nét vẽ.
Xem người, xem cảnh.
Xem những suy nghĩ trong lòng người vẽ năm ấy.
Xem tài nghệ siêu phàm của họa sư.
Xem nhưng linh vận sinh cơ này, mơ hồ như đã hiểu được.
"Tiên sinh."
"..."
Tống Du lập tức thẳng lưng lên, giữ vững khoảng cách giữa hắn và bức tranh, lại lần nữa ngoảnh đầu nhìn về phía võ quan.
"Tướng quân đã nghĩ kỹ rồi?"
"Mời tiên sinh thi pháp, ngăn cách sinh cơ linh vận ở trong tranh, trước khi ta lâm chung, ta sẽ dặn dò người đời sau cất giữ bức tranh cẩn thận, không được treo tranh trong phòng ngủ."
Võ quan nói.
"Còn về những điều thần bí khác, cũng không biết là tốt hay xấu, nếu đã như vậy, chuyển của mấy chục năm sau, chờ vài chục năm sau hẳn nói, hậu nhân ắt tự có phúc phận của hậu nhân."
"Tuyệt!"
Tống Du khen ngợi một câu.
Sau đó, hắn lập tức thổi một hơi vào bức tranh.
Hơi thở ngưng tụ thành khói bụi, bay về phía trước bức tranh, trong chớp mắt, nó vậy mà chui vào bên trong bức tranh, biến mất không thấy đâu nữa.
BỨc tranh tựa hồ không có bất cứ thay đổi nào cả.
Lại giống như có đôi chút khác biệt với trước đây.
Võ quan không khỏi mở lớn đôi mắt.
Bạn cần đăng nhập để bình luận