Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 823: Đương Nhiên Bệ Hạ Muốn Đánh

"Năm ngoái, quân Tái Bắc xâm chiếm, dưới sự giúp sức của đám yêu ma, bọn chúng đã đánh tới biên cảnh, 5 trấn quan trọng trấn giữ phương Bắc đều thất thủ. Trần tướng quân phải cấp tốc về lại phương Bắc mới có thể từ từ thu hồi lại. Sau hơn 1 năm trấn giữ, 5 trấn 3 quan mất đi rồi chiếm lại được không biết bao nhiêu lần, không biết bao nhiêu người đã chết? Hao phí bao nhiêu vật tư, tiền thuế? Sau này, dưới sự giúp sức của thần tiên, quân đội ta mới có thể chuyển thủ thành công, trong hơn 3 tháng chuẩn bị, không biết đã tổn thất bao nhiêu người?"
"Bây giờ quân đội biên giới đã kiệt sức lại còn muốn lên phía Bắc, người Tái Bắc lại không dễ chọc vào, xâm nhập vào lãnh địa của quân địch, lỡ như đánh thua thì phải làm sao?"
"Mọi người nói xem có đúng không!"
"Ôi, trong triều lúc đó phải nói là vô cùng kịch liệt..."
"Đừng nói là cãi nhau ngay trên triều đình!"
"Thậm chí còn đánh nhau!"
Gương mặt của thuyết thư tiên sinh nhíu lại, giống như chính hắn cũng cảm thấy lo lắng vì điều đó. Sau đó hắn thấp giọng xuống, giống như chuẩn bị nói ra bí mật nào đó.
"Nói nhỏ với mọi người, đương nhiên bệ hạ muốn đánh, vậy ai mới là người không muốn đánh, là Trường Bình công chúa!"
"Tuổi tác của bệ hạ đã cao, một thời gian trước, sức khỏe của bệ hạ không được tốt lắm, vậy 2 hoàng tử thì sao? Cả 2 tuổi còn trẻ, chuyện trong triều đa phần đều do Trường Bình công chúa xử lý, Trường Bình công chúa nghe xong chuyện của tướng quân, trong lòng không muốn tiếp tục tác chiến, nàng muốn nghỉ ngơi dưỡng sức..."
Giọng nói của hắn càng ngày càng nhỏ, giống như đang nói tới điều kiêng kị nào đó rất không tầm thường.
Tống Du không khỏi lộ ra ý cười.
Tập tục của mỗi triều đại khác nhau. Một số triều đại quản lý việc nghị luận chuyện quốc sự rất nghiêm khắc. Nhưng Đại Yến lại không quá nghiêm ngặt. Dân chúng Trường Kinh đều bàn luận chuyện quốc sự ngay trên đường cái. Một số văn nhân âm thầm chỉ trích Hoàng Đế cũng không phải chuyện gì quá mức ly kỳ. Trong một số vấn đề, thời cổ đại chưa chắc đã bảo thủ hơn thời hiện đại. Chỉ cần không phải cố ý bôi nhọ triều đình, hoàng thất cũng sẽ khen ngợi, ở Đại Yến, đây cũng không phải chuyện lớn lao gì.
Về điểm này, thuyết thư tiên sinh quả thực đang cố ý nhấn mạnh tạo bầu không khí.
Chiêu này của hắn thật sự có tác dụng.
Dân chúng ở đây đều là người sống ở nơi xa xôi hẻo lánh, mấy ai biết được họ tên hoàng đế là gì, có mấy ai nghe tới chuyện của triều đình, hoàng thất, cũng có mấy ai biết được chuyện này có thể nói ra hay không, vừa thấy giọng điệu của thuyết thư tiên sinh trở nên cẩn thận, kín kẽ như vậy, mọi người cũng bất tri bất giác bị thu hút, nghiêm túc lắng nghe hơn, cho rằng mình đang được nghe kể một câu chuyện không thể tùy tiện nói ra.
Điều này mang đến một niềm vui kỳ lạ.
Tống Du bèn lấy chiếc chén nhỏ Tam Hoa nương nương thường dùng ra, pha cho nó hơn nửa chén trà, sau đó đưa cho con mèo bên cạnh.
"Hai bên tranh chấp suốt 10 ngày chưa dừng lại!"
"Quân đội ở phương Bắc há có thể bị chậm trễ như vậy?"
"Trong quân có biết bao binh lính, ngựa chiến? Người ăn ngựa nhai, một ngày phải tốn bao nhiêu lương thảo? Xâm nhập vào lãnh thổ quân địch 800 dặm là chuyện nguy hiểm biết nhường nào? Vận chuyển lương thực khó khăn ra sao?"
"Thời tiết rõ ràng ngày càng lạnh, nếu còn đợi nữa tuyết sẽ rơi, phủ trắng xóa toàn bộ thảo nguyên, vậy biết đi đâu mà gây chiến?"
"Nghe đồn, cuối cùng, bệ hạ mang theo cơ thể bệnh tật tự mình lên triều, hạ lệnh ngay trên triều, viết thánh chỉ lệnh cho sứ thần mang tới cho Trần tướng quân lãnh binh tiến về phía Bắc.
"Thế nhưng..."
Giọng nói của thuyết thư tiên sinh lại nhỏ xuống một chút.
"Lão hủ cũng nhận được tin tức, lúc này mới nghe nói, công chúa vậy mà vẫn không muốn đánh. Mọi chuyện cụ thể làm sao, chúng ta không biết được, có biết cũng không dám nói, chỉ nghe nói trong nửa tháng đó, kinh thành rung chuyển vô cùng kịch liệt, cấm quân đều vào thành, không biết bao nhiêu cái đầu đã rơi xuống."
"Nhưng đương kim bệ hạ là nhân vật như thế nào?"
"Từ xưa đến nay, trải qua bao nhiêu triều đại, có bao nhiều triều đại giàu mạnh hơn Đại Yến chúng ta? Đại Yến đã lập quốc hơn 200 năm, có triều đại nào giàu mạnh hơn triều đại của chúng ta hiện giờ? Mặc dù long thể của bệ hạ có chút vấn đề, nhưng khí thế quét sạch Lục Hợp, cắn nuốt Bát Hoang vẫn không giảm sút, há có thể dễ dàng bị lay chuyển như thế?"
"Trong thời gian đó, kinh thành đã xảy ra chuyện gì, trăm ngàn năm sau sẽ tự mình hiểu rõ."
"Lão nhi chỉ có thể nói với chư công rằng, công chúa rất nhanh đã bị bệ hạ phế truất, thế lực trong tay cũng bị nhổ cỏ tận gốc, chậc chậc, lúc ấy phủ công chúa quyền thế đứng đầu, đó là quyền lực lớn tới nhường nào. Nhưng bây giờ, cho dù đình, đài, lầu, bệ được xây cao tới nhường nào, chẳng qua cũng chỉ như gió thoáng mây bay mà thôi. Thiên hạ này cuối cùng vẫn không rơi vào trong tay nữ tử."
Tống Du nghe đến đây cũng cảm thấy sững sờ.
Mặc dù câu chuyện thuyết thư tiên sinh kể đã chệch đi rất nhiều so với thực tế, ngựa còn có thể nói thành trâu, mặc dù diễn biến là vậy, nhưng kết cục không thay đổi gì mấy.
Thế là hắn im lặng cầm chén trà lên uống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận