Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 429: Phương Pháp Của Đậu Đại Sư

"Mãi đến sau này có một vị tổ tiên tài giỏi vô cùng, nghe nói hắn có thể vẽ được những điều thần kỳ cả trên giấy vẽ thông thường. Khi đến tuổi trung niên, hắn còn có thể vẽ người thành sống và hổ thành thật. Chỉ bấy nhiêu đã sớm vượt xa tổ tiên các triều đại."
"Tuy nhiên, chỉ còn lại một tấm giấy vẽ, hắn không dám sử dụng bừa bãi nên đã xách bọc hành lý lên đường tha hương, chu du khắp thiên hạ và nhìn ngắm vô số cảnh quan. Người ta nói rằng hắn có thể đợi nửa năm để có được một khung cảnh tuyệt vời. Tuy nhiên, hắn đã nhìn thấy vô số phong cảnh tuyệt thế có một không hai, nhưng càng nhìn, hắn lại càng không biết cách đặt bút thế nào và càng không tìm thấy thứ mình muốn vẽ."
"Khi tổ tiên chúng ta thất vọng trở về quê hương, hắn đã ở tuổi xế chiều, bất chấp chiến tranh loạn lạc và lãng phí thời gian nửa cuộc đời người. Triều đại trước bị diệt vong, triều đại mới được thành lập, nhưng không có kết quả gì. Giấy vẽ vẫn còn đó, trống rỗng."
Đậu đại sư nói đến chuyện này thì lắc đầu một cái.
Tống Du dường như đã biết trước kết quả.
Đúng như dự đoán, hắn nghe Đậu đại sư tràn đầy xúc động nói tiếp:
"Đó là một ngày cuối thu năm Tân Chính thứ sáu, tổ tiên của ta vừa trở về quê hương, ngẩng đầu nhìn thấy khung cảnh yên bình yên và tốt lành trước mắt trong chốc lát khiến hắn ngơ ngẩn, nước mắt đảo quanh tròng mắt, một lúc sau mới ngẩng đầu lên, cầm bút lên ngay tại chỗ, chỉ mất nửa ngày đã hoàn thành xong bức tranh này, quả thật thành quả khiến thiên hạ chấn động, một thời khiến quỷ thần kinh động."
Đạo nhân chỉ cảm thấy tràn ngập cảm xúc, đến mức không thể diễn tả được bằng lời. ...
Tống Du đại khái đã biết phương pháp của Đậu đại sư.
"Tuy nhiên bức tranh này thần kỳ như vậy, đại sư từng vẽ chân dung của ta ở phủ Thái úy, sao dám đặt bức tranh này, cả tánh mạng bản thân và gia đình của ngươi vào tay ta?"
"Có câu tục ngữ rất hay, vẽ người vẽ hổ thì dễ, vẽ xương mới khó. Biết người, biết mặt nhưng không biết tâm. Nhưng nếu ngươi muốn vẽ ra dáng vẻ khung xương, trước tiên trước khi vẽ người ngươi phải học cách nhìn người, và trước khi vẽ hổ phải học cách nhìn hổ. Mặc dù Đậu mỗ không có năng lực thần thông như tổ tiên mình, nhưng cũng có kinh nghiệm nhìn người và vẽ người."
Đậu đại sư cung kính cúi đầu hành lễ trước khi nói:
"Mặc dù ta đã xúc phạm tiên sư, nhưng từ đó ta cũng biết được tiên nhân có con đường tu đạo rộng rãi, tu vi cao, không khác gì những thần tiên khác, tính tình dửng dưng, lại có tính cách cao thượng, ta cảm thấy tiên sư sẽ không thèm muốn bức tranh này của Đậu mỗ."
Vừa nói dứt lời, hắn dừng một chút:
"Hơn nữa, lúc này trên núi Bắc Khâm có không biết bao nhiêu người giang hồ đang truy lùng dấu vết của Đậu mỗ, Đậu mỗ đã đi đến bước đường cùng rồi, nếu tiên sư thật sự muốn bức tranh này, nếu vậy thay vì giao nó cho họ, hoặc tiêu hủy hoặc để cho các quan to quý nhân cất giấu như vật quý giá, ta thà tặng nó cho tiên sư, có lẽ sẽ tốt hơn là để nó ở lại trong tay Đậu mỗ."
Tống Du nghe vậy thì mỉm cười.
Hắn không vui mừng, còn cảm thấy chuyện rất thú vị.
"Bức tranh này thực sự là một kiệt tác tuyệt thế, cần được bảo tồn tốt và truyền lại cho thế hệ sau trong hàng ngàn năm."
Đạo nhân nói tiếp:
"Kỹ năng hội họa độc nhất gia truyền của đại sư cũng nên được truyền lại cho đời sau."
"Vậy tiên nhân đồng ý giúp ta chứ?"
"Chỉ hy vọng ngàn năm sau, thế nhân vẫn có thể thấy bức tranh này, thế nhân vẫn sẽ có được kỹ năng hội họa độc đáo của nhà họ Đậu."
"Đậu mỗ cảm tạ tiên sư..."
"Phương pháp của đại sư có liên quan đến hội họa."
"Tiên sư thật cao minh."
"Hãy nói cho ta nghe một chút."
"Bức tranh này có liên quan đến những chiếc bút vẽ mà tổ tiên chúng ta để lại lúc đó. Chỉ cần chạm nhẹ bút vẽ vào giấy vẽ, người ta có thể bước vào tranh, sống giữa núi sông, bên trong giống như một thế giới hiện thực, có thể hơi nhỏ hơn bình thường một chút, nhưng đông tây cách nhau hơn mười mấy dặm, nam bắc cũng cách mấy chục dặm. Có hơn mười nghìn dân làng sống trong đó, và vợ của Đậu mỗ cũng nằm trong số đó."
"Đó thực sự là một chốn bồng lai tiên cảnh."
"Đậu mỗ có thể mang theo bọc hành lý của mình. Sau khi ta đi vào tranh, khẩn xin tiên sư hãy mang bức tranh xuống núi và cất nó ở nơi an toàn là được. Chờ đến khi tiên sư rời khỏi Trường Kinh và du hành khắp thiên hạ, dù đi đến đâu nhưng chỉ cần tiên sư cảm thấy thích hợp, lúc đó hẵng dùng cọ vẽ để mở ra thế giới trong tranh và thả Đậu mỗ ra ngoài là được."
Đậu đại sư cung kính nói:
"Bức tranh này dài bốn thước, ta phải phiền tiên sư mang nó đi, nếu tiên sư đồng ý, Đậu mỗ sẽ cảm kích vô cùng. Nếu tiên sư không đồng ý, Đậu mỗ sẽ tự nhận lấy kiếp nạn này của mình."
"Chỉ là một bức tranh mà thôi, không có gì phiền toái."
"Cảm tạ tiên sư."
Đậu đại sư nói xong liền gập người chuẩn bị quỳ xuống.
Bạn cần đăng nhập để bình luận