Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 479: Điều Bí Ẩn

"Quả là kỳ diệu."
"Điều bí ấn đấy, còn mong tiên sư..."
"Tại ha biết."
Đạo sĩ gật đầu, sau đó lại hỏi tiếp.
"Nếu như đã đi ra ngoài được, không biết sẽ đi tới đâu?"
"Chúng ta cũng không biết điều này."
Đậu đại sư nói.
"Có lẽ đã biến mất, không nhìn thấy nữa, có lẽ đã đi ra thế giới bên ngoài. Tuy nhiên, những người đi ra ngoài tổng cộng chẳng có mấy người, bên ngoài non nước mênh mông, một người nào đó cho dù ở đây, cũng giống như giọt nước trong biển lớn, trước giờ từng từng nghe thấy tin tức của bọn họ."
"Là như vậy à."
Đạo sĩ ngày càng cảm thấy kỳ diệu.
Hắn đi theo sau Đậu đại sư, vừa đi vừa trò chuyện, đi ngang qua mấy thôn xóm, đổi vài con đường, cuối cùng cũng đã tới chân núi Thương Sơn.
Đậu đại sư chỉ vài mấy căn nhà nhỏ ở phía xa xa, nói với đạo sĩ.
"Chính là ở đó."
Đi qua con đường nhỏ băng qua rừng là tới.
Trước phòng có nuôi gà, vịt, còn có một con chó, nơi này chỉ có Đậu đại sư và vợ sinh sống, thôn trang xa nhất cũng cách nhà hắn chừng 2 dặm.
"Tiên sư, mời."
Đậu đại sư cung kính mời hắn vào nhà.
Trong nhà có treo ba bức tranh.
Một bức vẽ tướng quân mặc áo giáp, dẫn theo hai cung thủ, một bức là Nhị Hổ Tranh Sơn Đồ, một bức là Dạ Xoa Đồ.
Đạo sĩ vừa vào đã nhìn về phía ba bức tranh kia.
"Để tiên sư chê cười rồi, mặc dù nơi này hẻo lánh, nhưng người dân trong tranh rất chấc phác, tuy nhiên, trước kia trong nhà dù sao cũng chỉ có tiện nội sống một mình, vì thế mới vẽ vài bức tranh."
Đậu đại sư vội vàng giải thích, liếc nhìn Tống Du một cái, vừa ngạc nhiên, vừa thán phục vì Tống Du chỉ vừa mới nhìn vào, nhưng hình như đã nhìn thấy điều huyền bí bên trong bức tranh, thế nên mới giải thích.
"Mặc dù tại hạ không có bản lĩnh vẽ người, người sống dậy, vẽ núi, núi thành thật như vị tổ tiên kia, tuy nhiên những vật ta vẽ ra điều có vài phần linh khí, thêm vào đó, ta cũng đã tìm hiểu bức tranh này và bức Nhị Hổ Tranh Sơn Đồ đã lâu, cũng có vài phần tâm đắc, thế giới trong tranh vốn đã huyền diệu, ở trong này, mặc dù những thứ tại hạ vẽ nên không thể sống dậy, những cũng có thể sống dậy."
"Đại sư vẽ rất đẹp/"
Đạo sĩ chỉ khen một câu như vậy, sau đó hắn đứng im tại chỗ, nhìn chằm chằm mấy bức tranh hồi lâu.
Đậu đại sư vội vàng đi giết gà với vợ, làm một bàn thức ăn ngon, khi dọn cơm lên, lại ngại không có rượu ngon, thế là nâng bút lên vẽ một cái ấm nước có nắp ở trên tường, sau đó đặt cái ly ở bên tường, vậy mà thật sự có rượu bồ đào thượng hạng chảy ra, hắn nâng ly với Tống Du, uống vào miệng, vô cùng ngon ngọt.
Hai người vừa ăn cơm uống rượu, vừa trò chuyện với nhau.
Nói về thế giới nơi này, nói về vị tổ tiên kia, nói về tài vẽ tranh tuyệt thế, nói về điều kỳ diệu của thế giới.
Ba người đi, ắt có thầy của ta, huống chi người trước mắt chính là một cao nhân có tài vẽ tranh tuyệt thế, còn là truyền nhân của một vị họa sư thần thông. Cho dù có tôn vị tổ tiên kia làm thần Đan Chu cũng không quá đáng. Cuộc trò chuyện lần này, cho dù là đạo sĩ của Phục Long Quan cũng có được rất nhiều lợi ích, thậm chí một vài điều nghi hoặc đã vương vấn từ lúc bái phỏng Khổng đại sư mấy năm trước cũng đã được giải đáp trong cuộc trò chuyện lần này.
Sự huyền bí của trời đật, đạo pháp trên thế gian, giống như đều không có quy tắc gì.
Nhưng tìm kiếm tỉ mỉ, có thể thấy được rõ ràng.
Thậm chí có những điều trước nay vẫn luôn suy nghĩ, nghĩ mãi không ra, không thể nắm bắt, giờ đây nhất thời hiểu được, chợt giật mình vì nó lại đơn giản như vậy.
Ăn cơm được một nữa, rượu ở trên tường chảy ra dần dần nhạt đi, sau khi ăn xong, trò chuyện thêm một hồi nữa, nó đã biến mất hoàn toàn, giống như chưa từng xuất hiện, nhưng trừ con mèo ra, những người trong cuộc dường như chẳng hề để ý tới điều đó. ...
Bên trong căn nhà trúc, đạo sĩ ngồi xếp bằng, nhìn chằm chằm phong cảnh dường như vĩnh viễn chẳng hề thay đổi ở bên ngoài cửa sổ, mở miệng hỏi.
"Tam Hoa nương nương cảm thấy nơi này thế nào?"
"Meo?"
"Tam Hoa nương nương cảm thấy nơi này thế nào?"
"Thật mát mẻ."
"Đúng vậy."
"Giống như ở trong hang chuột."
"Còn gì khác nữa?"
Đạo sĩ quay đầu sang hỏi nó.
"Còn có cảm giác gì nữa nữa không?"
"Ở đây không có buổi tối."
"Đúng vậy."
"Chúng ta nên đặt ngựa vào trong này."
"Ý hay."
"Đúng vậy."
Thế giới ở trong tranh này vừa chân thực lại vừa hư ảo.
Đạo sĩ vẫn ngồi yên tại chỗ, như đang suy nghĩ điều gì đó, cũng giống như có cảm ngộ gì đó, một hồi lâu sau, hắn mới kéo tầm rèm dày màu đen xuống, nằm ở trên giường, yên ổn ngủ một giấc.
Có cảm giác giống như bị ai đó nhìn vào.
Hắn ngủ mãi cho đến lúc tự nhiên choàng tỉnh, có hơi hoảng hốt.
Sau khi tỉnh dậy, hắn lại ra ngoài đi dạo với Đậu đại sư, thảo luận về thế giới ở trong tranh, sau khi trở về, hắn trải tờ giấy ra, viết lại những điều bọn họ thảo luận về kỹ xảo vẽ tranh, linh vận được sinh ra thế nào, cấm chế được truyền lại qua các đời Đậu gia và ẩn ý sâu xa trong đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận