Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 537: Hậu Bối Của Yến Tiên

Cửa đã khép lại, ánh nến trong phòng đung đưa, phản chiếu khuôn mặt của lão Yến Tiên và đạo nhân trẻ tuổi.
"Yến Tiên đang tìm kiếm giống lúa tốt ở nước ngoài, nhưng không biết mọi chuyện có suôn sẻ hay không?"
"Đều là các hậu bối của ta ra ngoài tìm kiếm..."
Lão Yến Tiên tỏ ra xấu hổ.
"May mắn thay, hầu hết các hậu bối đều thông minh. Mặc dù lũ yêu ma ở hải ngoại rất ngang tàng bạo ngược, còn không tuân thủ quy tắc, nhưng không thể làm khó chim én nhiều, hầu hết hậu bối của ta đều không bị thương. Sau ba năm khổ cực, chúng tôi đã tìm được một số giống lúa tốt, đặc biệt nhất là giống lúa mà tiên sinh đã từng đề cập qua."
"Vất vả cho các hậu bối của Yến Tiên rồi."
"Có điều một số hạt giống tốt mà ta mang đến ngày hôm nay đã được giữ lại trong cung điện, nhưng một số vẫn đang trên đường đến. Chờ đến khi vận chuyển đến Trường Kinh, nhất định lão hủ sẽ mang đến cho tiên sinh xem thử."
"..."
Tống Du mỉm cười thành tiếng, hắn tiếp tục hỏi:
"Bệ hạ và quốc sư nói thế nào?"
"Nhờ có phúc của tiên sinh, cả bệ hạ và quốc sư đều rất khách sáo. Họ chỉ nói rằng sẽ thử nghiệm loại hạt giống này ở An Thanh trước rồi mới từ từ phổ biến rộng rãi khắp cả nước."
"Còn chuyện sắc phong thì sao?"
"E rằng ta phải đợi cho đến khi thử nghiệm xong giống lúa mới."
"Cũng phải nhỉ."
Tống Du gật đầu rồi nói.
Không trồng thử trước thì ai biết hạt giống ngươi mang về là giống cải tiến thật hay giống cải tiến giả, chưa được phổ biến rộng rãi, ai biết nó có phù hợp với đất đai Đại Yến hay không và liệu nó có thể tạo phúc cho người dân hay không.
"Vậy thì ta xin chúc mừng Yến Tiên."
Tống Du nói với hắn:
"Đợi đến khi tiến hành trồng thử nghiệm, thần vị của Yến Tiên sẽ trờ thành sự thật. Từ nay trở đi, tất cả sinh linh trong thiên hạ sẽ nhận được ân huệ của Yến Tiên hết đời này đến đời khác, công đức của ngươi sẽ vô lượng."
"Tất cả đều nhờ vào lời chỉ dạy của tiên sinh."
Lão Yến Tiên nhanh chóng bổ sung thêm, ngya sau đó nói thêm:
"Lão hủ cũng đã tìm được loại cây trồng mà tiên sinh gợi ý tìm lúc trước."
Nói vừa dứt lời hắn quay lại nhìn phía sau. Mỗi người trong đám vãn bối xách theo một túi vải nhỏ trên tay bước lên trước, đặt ngay ngắn lên cái bàn trước mặt, đồng thời mở túi ra cho Tống Du xem. Mượn ánh sáng từ bọn đèn dầu, Tống Du nhìn thấy trong túi vải chứa đầy ớt. Những quả ớt với hình dạng khác nhau.
"Những hậu bối của ta tìm kiếm ở nước ngoài trong nhiều năm và họ thực sự đã tìm thấy một nơi có vô số bụi cây thấp lùn mọc ra loại quả này. Người dân địa phương vẫn luôn ăn chúng trong nhiều năm. Hậu bối của ta đã thu thập những quả khác nhau, đem theo trở lại đây, chẳng biết liệu chúng có phải là thứ tiên sinh muốn hay không."
Tống Du không khỏi đứng dậy, cầm ngọn đèn dầu đến gần để nhìn kỹ hơn. Những quả trong túi vải đều đã được phươi khô, có quả dài hoặc ngắn, có quả lớn hoặc nhỏ, có quả đỏ hoặc vàng, nhưng ít nhất có thể xác định chắc chắn hầu hết đều là ớt.
"Chính là chúng."
Tống Du quay lại nhìn lão Yến Tiên:
"Đa tạ Yến Tiên."
"Lão hủ cảm tạ tiên sinh còn không đủ đây!"
"Tất cả đều ở đây à?"
"Những thứ ta mang về đều ở đây."
"Vậy ư..."
Tống Du suy nghĩ một lúc, hắn thò tay lấy ra vài quả trong mỗi túi, sau đó nói với Yến Tiên:
"Tại hạ chỉ lấy mỗi loại vài quả là được rồi, lấy nhiều hơn sẽ rất khó mang theo."
"Vậy phần còn lại..."
"Nếu Yến Tiên rảnh rỗi thì có thể phân loại chúng, sau đó phân phát cho bách tính khắp nơi vài hạt giống. Khi cây ra quả thì có thể dùng để nấu ăn, hoặc có thể phơi khô rồi nấu chín, cách chế biến cũng tương tự như cây thù du, gừng hay hạt tiêu mà thôi."
Tống Du nói với Yến Tiên ngồi đối diện.
"Đặc biệt là ở những vùng đất khan hiếm rau dưa. Dọc đường tại hạ thấy rất nhiều người dân nghèo ở miền núi. Họ đã cố gắng hết sức để nuốt thức ăn vào dạ dày. Nếu có loại quả này, có lẽ khi những người dân không có thịt và rau để ăn cũng sẽ dễ chịu hơn chút."
"Vậy cứ làm theo những lời tiên sinh nói là được."
"Vậy phải đa tạ lão Yến Tiên."
Tống Du cười nói:
"Có lẽ không bao lâu nữa tại hạ cũng không cần tự mình mang theo thứ này nữa, thay vào đó có thể dễ dàng mua được khắp các vùng Đại Yến."
"Nhất định lão hủ sẽ cố gắng hết sức!"
"Thứ này ăn vào có vị khá cay, chi bằng gọi nó là quả ớt. Ngươi thấy thế nào?"
"Quả ớt sao..."
Yến Tiên suy nghĩ một lúc rồi nói:
"Chim én ăn thử không nếm ra được vị cay, sau khi hóa hình cũng không thích ăn cay. Nhưng thật ra lão hủ cũng nếm được, đúng là một cái tên thích hợp."
"Vậy cứ gọi là quả ớt đi."
"Vừa đúng lúc, hôm nay lão hủ đã gặp bệ hạ và quốc sư. Khi họ nhắc đến tên của những giống lúa tốt này, quốc sư đã yêu cầu lão hủ đặt tên cho chúng. Tuy nhiên, trong thời gian ngắn lão hủ không thể nghĩ ra được một cái tên hay nào muốn xin lời khuyên của tiên sinh."
Bạn cần đăng nhập để bình luận