Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 654: Hoa Tuyết

Tống Du đối diện với ánh mắt của hắn, trước tiên hắn đáp trả binh lính ở trên tường thành, sau đó mới xoay đầu sang nói với tăng nhân.
"Lúc trước, tại hạ có đi cùng với Thái thần y, sau khi từ biệt Thái thần y, tại hạ tiếp tục đi về phía Bắc, ngẫm lại chắc hẳn quan sứ đưa thư của huyện Linh Trạch đã đưa tin Thái thần y có thể tiêu diệt dịch bệnh tới đây, đồng thời giúp tại hạ đi lại thuận tiện hơn."
"Thì ra là vậy."
Tăng nhân chắp tay trước ngực, mỉm cười nói.
Cửa thành cũng từ từ được mở ra trước mặt hai người. ...
Hàn Tô có nghĩa là hoa tuyết.
Huyện Hàn Tô tiếp giáp với Tuyết Nguyên, cách Ngôn Châu ở biên giới phía Bắc không xa. Mùa đông vừa tới, nhiệt độ ở đây liền xuống cực thấp, thường xuyên có tuyết rơi.
Nhất Độ Pháp Sư đi theo một tư lại dọc theo con đường ở huyện Hàn Tô. Hắn quan sát hai bên, các căn nhà ở ven đường hầu như đều đóng kín cửa, trên đường thậm chí còn không thấy một bóng người. Cho dù là những ngôi nhà đã đóng kín cửa kia, ở bên trong nhà dường như đa phần đều không có bất cứ âm thanh nào, hoàn toàn không có chút sự sống.
Không biết trận dịch bệnh này đã khiến cho bao nhiêu người chết.
Bây giờ chính là thời điểm khắc nghiệt nhất của mùa đông, trong thời bình chỉ e còn có dân chúng bị đông lạnh chết, đừng nói tới năm nay là một năm tai ương, vừa có chiến tranh, vừa có yêu ma, vừa có hạn hán, vừa có dịch bệnh...
Trên thế gian này rốt cuộc có bao nhiêu nổi khổ?
Nhất Độ Pháp Sư nhớ tới những vị tăng nhân khổ hạnh mà hắn gặp được lúc đi vân du tu hành, tá túc khắp nơi.
Sau đó, hắn lập tức lắc đầu, tiếp tục bước đi.
Tiểu lại ở phía trước vừa đi vừa nói chuyện với hắn.
Tiểu lại kể với hắn về dân số ở huyện Hàn Tô, nói có bao nhiêu người nhiễm bệnh, bao nhiêu người chết, quan huyện đã chạy đi đâu, có những ai còn ở lại chống dịch, đưa ra những đối sách gì.
Tiểu lại họ Kim, cũng không tính là một chức quan ở huyện nha. Bởi vì mẫu thân và ca ca hắn đều đang ở Bệnh Thiên Phường, nên hắn rất vui vẻ kể cho tăng nhân nghe tình hình ở trong đó, đồng thời cũng vô cùng bội phục tăng nhân.
Thông thường, Bệnh Thiên Phường đều được xây dựng ở cửa thành. Như vậy cũng khá thuận tiện. Rất nhiều chuyện cũng tiện hơn, nếu những người tu hành hoặc đại phu ở nơi khác tới muốn đi vào đó cũng khá tiện, chỉ cần vừa đi vào thành là có thể đi tới ngay. Nếu như sau này ở trong thành có quan lại có thể quản lý mọi chuyện, cũng có thể ngăn cản người khác chạy lung tung, tiện cho việc kiểm tra người vào thành.
Huyện Hàn Tô cũng giống như vậy.
Chỉ là bọn hắn đi vào từ cửa thành Nam còn Bệnh Thiên Phường lại nằm ở cửa thành Bắc.
Rõ ràng đây cũng là lần đầu tiên mà vị đạo sĩ hắn gặp tối hôm qua tới nơi này, thế nhưng dường như quan lại trong thành đều rất tôn trọng hắn. Không biết tại sao, nhưng nói tóm lại, cũng nhớ phúc của vị đạo sĩ đó mà quan binh giữ thành không chỉ rất quyết đoán để hắn vào thành, đã vậy còn không để hắn đi vòng tới cửa Bắc để vào thành, mà cho phép hắn đi thẳng vào trong thành từ hướng này, còn cử một tư lại tới dẫn đường cho hắn.
Đây đương nhiên là một chuyện tốt.
Chỉ là sau khi vào thành, hắn cũng từ biệt với vị đạo sĩ kia. Vị đạo sĩ kia nói bản thân sẽ đi tới miếu thờ ở trong thành để gặp Thần Thổ Địa của nơi này, cũng không biết hắn định làm gì. Còn tăng nhân thì đi tới Bệnh Thiên Phường.
Từ khi Nhất Độ Pháp Sư đi tới Quy Quận cho tới giờ, hắn đã gặp được không ít người cũng đi tới nơi này, có đạo sĩ, có tăng nhân, có cao nhân trong giang hồ, cũng có cả y sư vân du thiên hạ tới từ khắp nơi. Ai nấy cũng đều rất có bản lĩnh, đều có phương pháp của riêng mình. Có người tụ tập lại đi chung với nhau, cũng có người đơn độc một mình, thậm chí còn có người không cẩn thận để bản thân nhiễm bệnh rồi qua đời. Đã đi tới nơi loạn lạc, cơ thể như bọt nước, cũng giống như ngọn nến, ngọn gió. Chuyện như vậy vốn rất bình thường. Nhất Độ Pháp Sư cũng không để tâm quá nhiều về điều đó.
"Chính là nơi này!"
"Đa tạ Kim thí chủ."
"Huynh trưởng của tiểu nhân mới vào đây hôm nay, bệnh tình rất nhẹ, dáng vẻ rất giống với tiểu nhân. Nếu đại sư nhìn thấy hắn, mong ngài giúp tiểu nhân hỏi thăm hắn một tiếng."
Tư lại dừng bước, nói với tăng nhân.
"Ngoài ra, trước đây, huynh trưởng của tiểu nhân cũng từng làm việc ở huyện nha, sau khi đại sư vào trong đó, nếu có chuyện gì có thể tới tìm hắn trước."
"Chắc chắn rồi, chắc chắn rồi."
Nhất Độ Pháp Sư biết thực ra hắn muốn nhờ mình quan tâm tới huynh trưởng hắn nhiều hơn, chăm sóc cho huynh trưởng hắn, nhưng cũng vẫn cười đồng ý.
Lúc này, tư lại mới yên tâm rời đi.
Nhất Độ Pháp Sư thì đi qua một đống lộn xộn.
"Khụ khụ khụ..."
Còn chưa bước vào trong, hắn đã nghe thấy tiếng ho khan.
Bạn cần đăng nhập để bình luận