Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 503: Người Diễn Xiếc

Chỉ thấy tăng nhân đi tới bức tường nơi người diễn ảo thuật giang hồ vẽ tranh lúc nãy, hắn dựa lưng vào bức tường, mỉm cười với mọi người, sau đó cả người hắn lui ra sau, cả người dính vào bức tường.
Bây giờ là buổi tối, nơi này có đuốc chiếu sáng, nói sáng không sáng, nói tối cũng không tối.
Thấy rõ nhưng cũng nhìn không rõ.
Hình bóng của tăng nhân trở nên mơ hồ, giống như từ từ biến mất vào trong bức tường, đợi khi những người xung quanh phản ứng lại, trên bức tường chỉ còn lại bức tranh của tăng nhân, giống y như đúc, phảng phất như người thật.
Tăng nhân đã biến mất không thấy đâu.
Người xem xung quanh lại ngạc nhiên hô lên.
Mèo Tam Hoa đang ở trong lòng đạo sĩ cũng trừng lớn đôi mắt, liên tục ngoảnh đầu nhìn xung quanh, muốn tìm kiếm bóng dáng của tăng nhân kia.
Một lát sau, bức tranh từ từ nhạt đi.
"Hay lắm!"
"Nên thưởng!"
"Người đầu rồi?"
Tiếng leng keng vang lên, tiếng đồng xu rơi đầy mặt đất.
"Meo?"
"..."
Tống Du ôm lấy mèo Tam Hoa xoay người lại.
Quả nhiên, tăng nhân bước ra từ trong một cửa hàng bán vải, còn bức tranh tăng nhân trên bức tường đã nhạt đi rồi biến mất. ...
"Pháp thuật nhỏ bé, so với vị thí chủ này thật không đáng nhắc đến."
Tăng nhân hành lễ với mọi người.
"Đa tạ thiện ý của các vị thí chủ, cũng đa tạ vị thí chủ này rộng lượng, mới để tiểu tăng được dịp bêu xấu. Tiểu tăng hiện đang nghỉ tạm ở chùa Thiên Hải trong thành. Nếu các vị thí chủ có lòng, có thể tới trước mặt Phật tổ thắp vài nén nhang."
Nói xong, tăng nhân chắp hai tay thành hình chữ thập, thi lễ với mọi người.
Đồng thời cũng thi lễ với người trung niên biểu diễn lúc trước.
Tăng nhân quả thực không hề lấy một đồng tiền nào được ném trên đất, hắn cười tủm tỉm, trở về bên cạnh mấy vị bằng hữu của mình. Sau đó, gương mặt hắn trở nên bất đắc dĩ, giống như định trách móc mấy vị bằng hữu kia, nhưng lại không nói ra.
Người diễn xiếc trung niên lúc nãy dám mới tăng nhân kia lên biểu diễn, tất nhiên cũng có mấy phần tự tin. Thấy mọi người đều ngạc nhiên bởi màn biểu diễn pháp thuật của vị tăng nhân kia, hắn nào chịu nhận thua. Thế là hắn bèn gọi đồ đề ở bên cạnh nhặt tiền ở dưới đất lên đưa lại cho tăng nhân, nói đó là tiền nhang đèn. Tăng nhân cho dù thế nào cũng không dám từ chối. Tăng nhân vừa nhận tiền xong, hắn bèn cười nói.
"Vị đại sư phụ đây có pháp thuật tài ba, ắt là cao nhân. Chỉ là trong thiên hạ này có vô số pháp thuật, tiểu nhân không biết pháp thuật của đại sư phụ, thứ tiểu nhân biết, đại sư phụ cũng chưa thấy."
Sau đó, hắn gọi đồ đệ bên cạnh mình lấy đao ra.
Đó là một con dao chặt lớn, lưng dao rộng, lưỡi dao dày, thân đao đen tuyền, chi chít vết rỗ. Lưỡi dao sáng đến mức phản chiếu ánh lửa, chỉ e còn có khí thế hơn thanh dao ở ngoài chợ mấy phần.
Người xem xung quanh vừa nhìn thì sợ hãi hô lên.
"Tới!"
Chỉ thấy người trung niên nằm sấp xuống một chiếc ghế, để lộ đầu ra, đưa cổ mình ra ngoài.
Mọi người ai nấy đều mở to mắt, trong mắt phản chiếu ánh lửa.
Đồ đệ đi tới, nâng đao lên.
Thanh đao kia rất nặng, phải dùng hai tay mới nâng được, hắn dùng hết tất cả sức lực mới nâng được thanh đao qua đỉnh đầu, cánh tay giơ lên còn đang run rẩy, mọi người đều sợ hắn cầm không vững.
"Không được..."
"Ôi..."
Người xem xung quanh có người ngăn lại, có người che mắt không dám nhìn, còn có tiếng kêu sợ hãi thốt lên.
"Sư phụ..."
"Chặt!"
"Cái này..."
"Nghe không hiểu à?"
"Được..."
Đồ đệ cũng làm bộ ra vẻ không đành lòng...
Hắn cắn răng, giơ tay chém xuống!
"Xoạc!"
Thân đao phản chiếu ánh lửa, lóe lên ở trên tường.
Một đồ vật tròn vo rơi xuống, lăn mấy vòng lộc cộc trên mặt đất.
"Á!"
Người xem xung quanh sợ hãi thốt lên.
Tiếng hô này đã bao phủ tất cả náo nhiệt của đêm nay, người cách đó rất xa đều có thể nghe thấy, vội vàng chạy về hướng này.
Người vây xem càng lúc càng đông.
Mắt của mèo Tam Hoa mở tới mức to nhất, hai chân trước của nó ấn vào cánh tay đang ôm lấy mình của Tống Du, nó duỗi dài cổ ra nhìn lên phía trước, giống như muốn nhìn xem cái đầu kia ra sao. Nó liên tục xoay đầu nhìn xung quanh, biên độ rất nhỏ nhưng tần suất lại cực cao, mặc dù nó không nói chuyện, trên mặt nó cũng không có biểu cảm của con người, nhưng chỉ cần nhìn vào có thể nhìn ra ngay sự tò mò và khiếp sợ của nó.
Trong chớp mắt, người tụ tập lại ngày càng đông.
Ban đầu, Tống Du và mèo Tam Hoa vốn đứng ở phía ngoài cùng nhất của đám đông, bây giờ đã thành đứng ở phía trước, sau lưng còn có rất nhiều người tới liên tục, cũng có rất nhiều người không ngừng chen lên phía trước.
'Các vị chớ hoảng."
Một giọng nói truyền tới từ phía trước.
Vậy mà lại là giọng nói của người trung niên kia.
Rất nhiều người xem đang che mắt khi nghe thấy giọng nói mới dám nhìn sang, chỉ thấy đầu và thân của người trung niên kia đã bị tách ra, lại có người bị dọa sợ kinh ngạc kêu lên.
Nhưng khi xem lại tỉ mỉ...
Bạn cần đăng nhập để bình luận