Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 603: Trên Núi

"Sao có thể làm vậy được..."
"Vậy phải làm phiền Cẩm Hoa nương nương thôi."
Tống Du nói, dừng một chút.
"Đừng để chết một con chuột yêu thì lại có một con yêu ma nào khác mò đến là được."
"..."
Vẻ mặt của Cẩm Hoa nương nương không có gì thay đổi, nhưng lại trịnh trọng thi lễ với hắn:
"Đa tạ tôn giá, nhất định tiểu thần sẽ bảo vệ nơi này."
"Cẩm Hoa nương nương đi thong thả."
"Xin cáo từ."
Trong chớp mắt, Liễu Tiên cưỡi gió rời đi.
Lúc này trên núi chỉ còn lại nhóm người Tống Du.
Nửa vầng trăng sáng rọi, hàng trăm ngôi sao.
Con ngựa đen sợ hãi vì cảnh tượng lúc nãy, đang khá bất an. Cùng lúc đó con ngựa đỏ sẫm đang dùng móng guốc đào nhúm cỏ bị đốt cháy đen trên mặt đất rồi gặm phần cỏ con nguyên vẹn phía dưới, nhai đi nhai lại rồi lại nhổ ra vì ăn không ngon.
Tống Du suy nghĩ một chút, quay đầu nhìn về phía kiếm khách, hỏi:
"Tại hạ muốn đi qua tất cả năm quận và ba mươi chín huyện của Hòa Châu, không biết túc hạ có vội vàng hay không?"
Kiếm khách lập tức ôm kiếm hành lễ:
"Thư mỗ không biết mình có thể giúp được gì nhưng cũng sẵn lòng đi cùng tiên sinh một lần!"
"Đa tạ."
Tống Du mỉm cười thật khẽ, xoay người đi xuống núi. Chiếc chuông trên lưng ngựa chuyển động tạo thành từng tiếng vang leng keng theo sát sau lưng hắn.
Trong đêm tối, sườn đồi nằm xếp chồng lên nhau, những ngọn đèn lồng chầm chậm di chuyển, không biết bây giờ là mấy giờ, chỉ biết ánh sáng màu trắng bạc đang từ từ dâng từ phía đường chân trời xa vời vợi, khung cảnh mặt trời mọc ở vùng đất này thực sự rất đẹp.
Nhưng tất cả những thứ này đều mới chỉ là khởi đầu. ...
Tối hôm qua, trong thành Lan Mặc không hề yên bình.
Mặc dù trong thành có Liễu Tiên phù hộ, nhưng trên thế gian này có nơi nào mà không có bóng dáng của loài chuột?
Không biết vì cớ gì, tối hôm qua, chuột của tất cả các hộ trong thành giống như phát điên, chúng nhảy nhót khắp nơi, kêu gào ầm ĩ, sau đó chạy ra ngoài thành, khiến biết bao nhiêu người đang say ngủ phải bừng tỉnh giấc.
Mọi người âm thầm lén lút quan sát.
Có vài con chuột chạy thẳng ra hướng ngoài thành, không biết đi đâu. Có vài con chuột chạy được nửa đường thì ngừng lại, đứng ngơ ngác trên đường không biết làm sao, khi phản ứng lại, chúng đành chui vào trong những chiếc hang ở góc đường xung quanh để lẩn trốn.
Có người sống ở chỗ cao lén lút mở cửa sổ ra xem, chỉ thấy bên trên ngọn núi ở ngoài thành có ánh lửa bốc lên ngùn ngụt như nước chảy.
Có người sống ở gần ngôi miếu trong thành, bị âm thanh của bọn chuột đánh thức, bèn mở cửa sổ lén lút xem sao, thì thấy thần linh đi lại trong đêm, lôi công giáng thế, không biết nên làm thế nào.
Trong thành lúc này, lòng người hoang mang.
Đến sáng ngày thứ hai, mọi người ra ngoài nói chuyện phiếm, cách nói nào cũng có.
Có người nói chuột tiên ở ngoài thành tức giận, thành Lan Mặc sắp gặp tai ương, Có người nói là thần tiên hiển linh, hạ giới trừ yêu, huyện Lan Mặc sắp yên bình rồi.
Mãi cho tới buổi trưa mới nghe thấy có người nói, hôm qua, lúc trời tối, có một đạo sĩ đưa một kiếm khách và một tiểu nữ đồng rời đi. Tiểu nữ đồng có bản lĩnh thổi đèn, thắp lửa, đạo sĩ cũng có khí chất bất phàm. Cả đoàn người đi ra ngoài một đêm, không biết đi nơi nào, nhưng vẫn bình yên không xảy ra chuyện gì, đến sáng sớm bọn họ mới tiến vào thành.
Đêm đó, người trông miếu nằm mơ thấy thần, nói rằng chuột yêu đã bị diệt trừ.
Người diệt trừ lũ chuột là một đạo sĩ trẻ tuổi.
Cả huyện Lan Mặc lập tức sôi trào, ai nấy đều bàn tán xôn xao về chuyện người giữ miếu nằm mơ thấy Cẩm Hoa nương nương, việc diệt trừ lũ chuột và vị đạo sĩ kia.
Có người nói, ngày hôm trước, lúc ban ngày, hắn đã nhìn thấy đạo sĩ kia, trông hắn khí chất bất phàm, hoàn toàn không giống người bình thường. Có người nói hôm trước, ở ngoài thành, đạo sĩ kia đã hỏi hắn về chuyện chuột yêu, bản thân hắn cũng đã cẩn thận trả lời, nói không chừng việc tiên nhân diệt trừ chuột yêu cũng có mấy phần công đức của hắn. Có người nói, sáng sớm ngày hôm đó, lúc đạo sĩ vào thành, hắn chẳng làm gì cả, mà chỉ ăn một bát mỳ ở tiệm của nhà mình, còn mua ít bánh nướng ở sạp hàng đối điện, sau đó ra khỏi thành. Nhưng hắn không hề nhìn thấy tiểu nữ đồng trong lời của lính giữ thành mà chỉ nhìn thấy một con mèo Tam Hoa, đạo sĩ đó còn chia thịt cho con mèo ăn.
Lời đồn dần dần lan truyền ra bên ngoài thành.
Có thể hình dùng bằng chữ "truyền như điên."
Lời đồn truyền tới tai của lão nông đang trồng trọt, cũng truyền tới tai tiêu sư hành tẩu giang hồ, truyền tới ngàn nhà vạn hộ, ai nấy đều bàn tán say sưa, đã vậy còn bàn tán như điên, ai nấy đều vui như tết.
Đạo sĩ cũng đã rời khỏi nơi này. ...
Tiểu nữ đồng ngồi trên lưng ngựa, quay đầu nghiêm túc nhìn chằm chằm đạo sĩ ở bên cạnh.
"Thứ ông làm tối hôm qua là thứ gì?"
"Thứ gì là thứ gì?"
Đạo sĩ dừng bước ở ven đường, hái quả anh đào bên thôn.
"Thứ đốt chết con chuột."
"Hỏa hành chi pháp."
"Là hỏa hành chi pháp giống của Tam Hoa nương nương học à?"
"Cũng gần như vậy."
Bạn cần đăng nhập để bình luận