Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 273: Sấm Chớp

"Vấn đề gì?"
"Hắn là người chỉ chuyên dùng đao."
"Như vậy..."
Lúc này, Tống Du mới nhận ra.
Lúc đó, hình như quả thực là như thế.
"Xem đi..."
Ngô nữ hiệp nói tiếp.
"Người ta tìm đến cửa, không chỉ có võ nghệ cao cường, mà còn chuẩn bị đầy đủ mọi thứ."
"Sau đó thì sao?"
"Sau đó, nghe nói hắn lợi dụng tính cách kiêu ngạo của Lâm Đức Hải..."
Ngô nữ hiệp say sưa kể chuyện, kể còn hăng hái hơn lần đầu tiên nàng nghe thấy chuyện này.
"Hàn Giang Môn cũng được coi như môn phái lớn hàng đầu Triệu Châu, cao thủ trong môn phái chưa tới một trăm thì cũng phải có tám mươi, vậy cho dù Thư Nhất Phàm kia quả thực là thiên hạ đệ nhất kiếm khách đi chăng nữa, cũng không thể một người một kiếm đánh bại toàn bộ Hàn Giang Môn. Ngươi đoán thử xem hắn đã làm gì? Hắn viết một bức thư, nói với Lâm Đức Hải rằng hắn đã tìm tới, bảo Lâm Đức Hải chuẩn bị cho tốt."
"Lâm Đức Hải đuổi hết môn hạ đệ tử của mình đi à?"
"Cũng gần như thế."
Ngô nữ hiệp cảm thán nói.
"Chậc chậc, nghe nói tối hôm đó, cũng đúng vào tiết kinh trập năm ngoái, sấm vang chớp giật, cảnh tàn sát khốc liệt còn sáng hơn cả tia chớp trên bầu trời."
"..."
Trong đầu Tống Du giống như đã phác hoạ ra một bức tranh.
Một đêm mưa lạnh, sấm vang chớp giật.
Hàn Thiết Quỷ Đầu Đao, người đứng đầu Triệu Châu, kẻ mặc dù đã giết sạch cả nhà người ta nhưng vẫn khăng khăng giữ lại một bé trai, bảo nó sau này tới tìm hắn báo thù, chỉ sợ chính hắn vẫn luôn cảm thấy bản thân là người vô địch thiên hạ, si mê võ đạo, cực kỳ kiêu ngạo.
Chàng kiếm khách trẻ tuổi, trên người mang nợ máu, sau nhiều năm khổ luyện, nay mọi thứ đều đã sẵn sàng, chàng trai anh dũng hiên ngang, kiếm khí tung hoành, cả yêu tà cũng phải chết dưới thanh kiếm của hắn.
Nếu như giang hồ cũng có sử sách, vậy trận chiến này xứng đáng được ghi vào sử sách giang hồ.
"Sau đó thì sao?"
"Mọi chuyện chẳng phải đã rõ ràng rồi sao?"
Ngô nữ hiệp cầm chén lên.
"Chẳng qua trong nhà của Lâm Đức Hải vẫn còn một đứa con trai, là con trai của hắn với một người phụ nữ ở bên ngoài, năm ngoái, hắn mới đưa người phụ nữ đó về nhà, lại lấy thêm một người thiếp, trong nhà hắn trừ người hầu ra còn có một người vợ, một người thiếp và một đứa con trai, có lẽ trước giờ hắn chưa từng nghĩ tới việc mình sẽ thua, nên cũng không đưa bọn họ đi..."
Nàng nói tới đây thì ngừng lại.
Đôi đũa chạm vào thành chén kêu leng keng, nàng ăn hết chén bánh canh, sau đó mới nói tiếp.
"Ngươi đoán xem Thư Nhất Phàm đã làm gì?"
"Ăn thêm một chén nữa không?"
"Được!"
Hắn múc cho nàng một chén, còn múc thêm thịt.
"Mọi người đều cho rằng hắn sẽ đối xử với người khác giống như cách người ta đối xử với hắn, trên thực tế cũng gần như vậy... Hắn cũng để lại con trai của Lâm Đức Hải, nói cho nó tên tuổi của mình, bảo nó chăm chỉ luyện võ, sau này lớn lên hãy đến tìm hắn trả mối thù giết cha."
Ngô nữ hiệp nói tới đây thì bật cười.
"Người này quả thực cũng rất kiêu ngạo, hèn gì tiên sinh kể chuyện lại đánh giá cao hắn đến vậy. Chẳng qua hắn cũng không giết nữ quyến của Lâm Đức Hải."
"Như vậy à..."
"Ngươi có cảm thấy ta kể chuyện còn hay hơn cả tiên sinh kể chuyện không?"
"Đúng..."
"Một đạo sĩ như ngươi mà cũng thích nghe những chuyện này à?"
"Cũng có thể chiêm ngưỡng đôi chút không khí giang hồ."
"Làm gì có không khí giang hồ gì chứ? Không phải chỉ toàn là một đám khổ cực à? Nếu như có thể ăn ngon hơn, ai lại muốn đi làm những loại chuyện này? À trừ những kẻ đầu óc có bệnh ra."
Ngô nữ hiệp lắc đầu, chăm chú ăn bánh canh.
Tống Du cũng cúi đầu xuống ăn, trong chén của hắn vẫn còn một nữa.
Bánh canh thịt dê ở quán này cũng là loại bánh lớn, chẳng qua cũng có vài phần khác biệt so với bánh canh ở Nam Hoạ, bánh canh ở đây chỉ to chừng một ngón tay, cũng mỏng hơn bánh canh Nam Hoạ, bánh canh đã bị kéo cho căng ra. Nước canh được nấu từ nước xương dê hầm nhừ, thêm vào hành lá xắt nhỏ và vài miếng thị dê cắt mỏng, cũng coi như có mùi có vị, nếu để ý thật kỹ, còn có thể nếm được vị của hương liệu ở phía dưới đáy chén canh.
Đúng rồi, nơi này là thành tây.
Rất nhiều thương nhân đến từ thành tây đều ở chỗ này, ban ngày trên đường người tới kẻ lui tấp nập, thành tây có lẽ cũng là nơi có nhiều hương liệu phong phú nhất của Đại Yến, chỉ là không biết giá cả ra sao.
Khi nào có thời gian, hắn sẽ đi dạo vài vòng xem sao.
Khác với tướng ăn thong dong của Tống Du, người trong giang hồ đều ăn uống nhanh như vũ bão, giống như có người muốn cướp thức ăn của nàng vậy, Ngô nữ hiệp đã ăn xong chén thứ hai, Tống Du mới ăn được non nửa chén thứ nhất.
"Đã no chưa?"
"No rồi."
"Vẫn ăn thêm được một chén nữa!"
"Dạ dày của ta cũng không lớn tới vậy, thôi không nói nữa, bây giờ trời cũng đã tối rồi, hôm nay cũng không nghe được tin gì về việc giải trừ lệnh giới nghiêm vào buổi tối, chúng ta nên về nhà thôi."
Ngô nữ hiệp đứng dậy.
Bạn cần đăng nhập để bình luận