Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 301: Sáu Cô Gái

"Còn có cách nào khác không?"
"Đây là cách trong dân gian người ta dùng để trừ tà ma."
"Nghe có vẻ đơn giản."
"Tất cả các loại ma pháp trên đời đều như vậy, chỉ cần biết chút chiêu thức, mọi thứ sẽ trở nên dễ dàng.
Tống Du dừng một chút"
"Nhưng nếu là người bình thường đến đây, muốn dùng chiêu thức thứ hai để đánh bại bọn chúng, những ma nữ này nhất định cũng sẽ tìm cách khiến bọn họ chìm vào giấc ngủ, cần phải trí và đấu sức."
"Bắt đầu thấy thú vị rồi..."
Tiếng bước chân lên lầu đã đến giữa cầu thang.
Ngô nữ hiệp quay đầu nhìn lại.
Sáu cô gái xếp thành một hàng, từng bước đi xuống cầu thang đều rất uyển chuyển, duyên dáng.
Có người cao gầy, yếu đuối và không có xương.
Có người có ngực và hông đầy đặn nhưng vòng eo lại hết sức thon thả.
Có người lại có dáng vẻ trang nghiêm, giống như một quý cô.
Có người có khuôn mặt sông như một yêu ma đến từ thế giới khác.
Có người lại trẻ tuổi đáng yêu vừa mới bước vào tuổi mới lớn
Có người thành thục ôn nhu, mê hoặc đầy cám dỗ.
Có cô mỉm cười, có cô lại lạnh lùng xa cách, có cô trên khuôn mặt lộ vẻ có ưu sầu oán hận khiến người ta cảm thấy đau lòng, có cô lại dịu dàng ôn nhu khiến người khác chỉ muốn ôm vào lòng, có cô chỉ cần nhìn thôi mà đã có cảm giác là đây là người trong mộng rồi.
Một lúc sau, tất cả bọn họ đều bước tới chỗ hai người.
Thật ra không chỉ có nam nhân mới si mê người đẹp, có đôi khi ngay cả nữ nhân cũng mê mẩn những cô gái đẹp này, thậm chí còn hơn nam nhân. Tất cả những nữ nhân đứng trước mặt họ lúc này, đừng nói là nam nhân, ngay cả Ngô nữ hiệp cũng gần như choáng váng.
Ngược lại, Tống Du vẫn giữ dáng vẻ bình tĩnh lạ thường, dường như hắn khám phá ra được lớp ngụy trang phía sau.
"Khách quan..."
"Hả... hả... ?"
Ngô nữ hiệp như bừng tỉnh. .
Quay đầu nhìn về phía người phụ nữ đang nói, ánh mắt từ thẳng chuyển sang xiên, mắt vẫn nhìn vào sáu cô gái vừa từ trên lầu đi xuống.
"Vị bằng hữu của khách quan không biết đã để mắt đến ai rồi ạ?"
Cô gái lên tiếng nhìn Tống Du, Ngô nữ hiệp cũng nhìn hắn.
Nhưng nàng nhìn thấy vẻ mặt của Tống Du không có gì thay đổi, dường như hắn ta không hề bối rối chút nào, điều này khiến Ngô nữ hiệp lý trí hơn một chút, nàng cảm thấy mình có phần rụt rè, mặc dù trong lòng vẫn còn kinh ngạc, nhưng nàng lại muốn tỏ ra là bình thường - lại nói dù sao hắn ta hai năm về trước cũng đã tới Trường Kinh, nên không thể có chuyện hắn ta biểu hiện ra như thể chưa từng tiếp xúc với thế giới bên ngoài.
"Khách quan..."
"Ta sẽ chọn thay huynh ấy!"
Ngô nữ hiệp đảo mắt nhìn một lượt:
"Ở đây chỉ có sáu cô gái này thôi à?"
"Dạ thật ra có mười cô gái ở đây, nhưng bốn người trong số họ đang tiếp khách ở tầng trên."
"Bốn người đó có đẹp hơn không?"
"Mỗi người đều có nét đẹp riêng. ."
"Vậy tại sao họ lại được chọn bốn cô đó trước?"
"Mỗi người đều có sở thích riêng của mình."
"Ta không tin!"
Ngô nữ hiệp đập bàn, giống như muốn làm khó họ"
"Gọi sáu người đó xuống, ta muốn chọn cùng."
"Việc này sao mà làm được ạ?"
"Tại sao lại không? Hay ý ngươi là chê tiền ít?"
"Việc này..."
Nữ tử kia vẻ mặt xấu hổ,
"Việc này không được đâu ạ. Tuyệt đối không thể làm được."
"Được, ta sẽ không làm khó các ngươi, vậy bọn ta sẽ đợi họ xong việc rồi ngươi hãy gọi bốn người bọn họ xuống. Lúc ấy ta mới đưa ra lựa chọn."
Ngô nữ hiệp nói tiếp:
"Các ngươi có biết múa hát không?"
"Việc này... thực lòng xin lỗi khách quan..."
"Vậy thì đi đi, lát nữa rồi quay lại. Bọn ta muốn ngồi đây một lát.
"Khách quan..."
"Đi... đi... đi"
"..."
Hai cô gái đứng ngoài cửa xua tay, sáu cô kia người thì cáu kỉnh, người thì liếc mắt, người thì tủi thân bước lên cầu thang một cách yêu kiều, cực kỳ nhanh nhẹn.
Hai cô gái kia cũng rời đi.
Ngô nữ hiệp sau đó lại gần Tống Du, với vẻ mặt đầy tò mò, nàng hỏi:
"Ngươi ưng cô nào rồi?"
Tống Du mỉm cười lắc đầu.
Phù dung mặt trắng, nhưng phía dưới kỳ thực toàn là bạch cốt, thược dược hồng trang, đều là thứ độc dược chết người.
"Xinh đep thật đấy."
Ngô nữ hiệp vẫn không nói nên lời, nàng thấp giọng thở dài, hỏi:
"Cách ta kéo dài thời gian ổn chứ?"
"Rất tốt..."
"Haha..."
Không lâu sau đó, hai cô gái ở cửa quay lại, mỗi người bưng một khay, một người bày đĩa nhỏ , bên trên là chút điểm tâm, người còn lại bưng một chai rượu và hai cái ly.
Sau khi đặt đồ lên bàn trước mặt hai người, một người trong số họ quỳ xuống rót rượu cho hai vị khách.
"Thật là không phải phép khi để hai vị khách quan đây phải chờ đợi, mời hai vị uống chút rượu và ăn chút điểm tâm cho đỡ đói."
"Để ở đó đi."
"Thưa vâng."
"Các cô đừng đứng mãi ở đây. Mau đi thúc giục mấy cô gái trên lầu nhanh chóng lên, sau đó xuống đây để ta chọn lựa."
Hai người cô gái lại nhìn nhau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận