Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 227: Cũng Gần Giống Như Vậy

"Có lẽ về sau chúng ta sẽ đi đến bên cạnh biển rộng, lần lập thu tiếp theo của Tam Hoa nương nương có thể sẽ tổ chức ở bên cạnh biển rộng."
Tống Du nhỏ giọng nói, sợ làm màn đêm bừng tỉnh:
"Chắc hẳn Tam Hoa nương nương sẽ thích."
"Ta không biết biển rộng như thế nào."
"Đó là một mảnh hồ rất rất lớn, cực kỳ cực kỳ lớn, còn lớn hơn tất cả những nơi mà Tam Hoa nương nương đã đi qua gộp lại, cũng có thể lớn hơn so với toàn bộ đất liền ghép lại."
Có lẽ là do mệt nhọc, cũng có thể là do hoàn cảnh quá yên tĩnh, dù là âm thanh của mèo con hay đạo nhân cũng rất nhỏ, nhẹ nhàng hoà hoãn, thấm đượm một chút lười biếng, giống như là không có sức lực, hai người cứ vậy nói chuyện với nhau, làm cho người ta cảm thấy cực kỳ an tĩnh.
"Trong biển rộng có rất nhiều sinh vật, còn nhiều hơn là trên đất liền, chỉ tính số cá có thể ăn được ở cạnh bờ biển có khi còn nhiều hơn cả số sâu Tam Hoa nương nương thấy từ nhỏ đến lớn, còn có con tôm lớn hơn cả Tam Hoa nương nương, còn có con cua to hơn cái chậu rửa mặt, có rất nhiều vỏ sò lớn..."
"Con cua không có thịt ăn!"
"Chỉ cua ở dòng suối nhỏ mới không có thịt."
"Vậy có thể ăn hết sao?"
"Đại đa số là có thể ăn."
"Còn có gì không?"
"Trên bờ biển toàn là hạt cát, nhỏ xíu, dày đặc, dẫm lên thấy mềm mại, Tam Hoa nương nương có đào thế nào cũng không thể đào đến đáy được. Trong hạt cát còn có con cua, nếu may mắn thì có thể nhặt được vỏ sò có thể ăn được, có con cá bị sóng biển xô lên trên mặt nước, và những loại đồ vật có thể ăn khác nữa."
"Chỉ cần nhặt lên là có thể ăn sao?"
"Cũng gần giống như vậy."
"..."
Đôi mắt của mèo Tam Hoa mở to, sáng lên trong đêm, trong mắt hiện lên vẻ khao khát.
Có lẽ đêm nay nàng sẽ mơ thấy một giấc mộng, trong mộng sẽ có một cái hồ thật lớn như trong suy nghĩ, mơ thấy vô số loại cá không thể tưởng tượng ra được, những con cá này có lẽ không giống với con cá trong biển rộng chân chính, nhưng đêm nay, trong mộng sẽ có biển rộng và cá chỉ thuộc về nàng.
"Ngủ đi, ngày mai chúng ta đi đến hồ Kính Đảo."
"À..."
Một người một mèo đều yên lặng.
Đêm ở nơi này thật đúng là không nói ra tiếng, thì thật sự không thể nghe thấy một chút âm thanh nào, im lặng đến thuần túy, tối đen đến sâu thẳm.
Ngày tiếp theo, bọn họ tỉnh lại, vội xuất phát.
Một trăm dặm đường, đi suốt một ngày.
Lúc này đang là thời điểm nóng bức, ánh mặt trời thiêu đốt người. Tống Du không thể không đội đấu lạp lên, nhưng trong lòng chưa hề bị thiêu đốt đến khô nóng, hắn chỉ nhìn chằm chằm mặt trời, bình thản bước đi, ngay cả nhịp bước chân cũng chưa từng bị rối loạn. Ánh mặt trời nóng rực làm cho thế giới trở nên tươi sáng đẹp mắt, đạo nhân nắm gậy đi đường, lúc hắn đến bên cạnh hồ Kính Đảo trời cũng đã dần dần chuyển tối, Tống Du mới kinh ngạc phát hiện lúc này đã là hoàng hôn.
Gió đêm thổi tới, mang theo hơi nước làm cả người trở nên mát mẻ.
"Chúng ta đến rồi sao?"
"Có lẽ thế."
Tống Du đi dọc theo con đường cạnh hồ, bước về phía trước.
Một con ngựa con đi theo sau lưng hắn.
Hồ Kính Đảo lúc hoàng hôn có lẽ không giống như ban ngày, nhưng vẫn mang theo một loại mỹ cảm riêng, quả là không thẹn với lời khen của chủ quán.
Chỉ thấy ao hồ rộng lớn đến mức không thấy biên giới, mặt hồ yên tĩnh giống như một tấm gương, lại có rất nhiều đảo nhỏ lớn lớn bé bé, chân trời đã dần dần chuyển thành màu hồng tím, ánh mặt trời dội vào trong mặt nước. Mà ở nơi phương xa lại có thể thấp thoáng thấy được mấy tia sáng, không biết là vị tiên sinh tao nhã nào thắp đèn đi đêm trên hồ, thật là thanh thản.
Bên hồ mọc đầy cây cỏ lau, ở hai bên đường nhỏ cũng thế, mấy ngày gần đây đã chuyển sang tiết trời mùa thu, từng đám cỏ lau trổ bông ra tua trắng, gió đêm thổi đến, cùng đồng loạt cuốn bay về một phía.
Nơi này sao có thể là nhân gian.
Đây rõ ràng là thế giới của gió.
Tống Du không vội đi tìm bến đò và chỗ để tá túc, hắn chậm rãi dẫn ngựa đi đường, vừa đi vừa quay đầu lại ngắm hoàng hôn trên mặt hồ, không nói một lời, trong mặt hắn chỉ chứa được bức tranh này, trong lòng càng trở nên trống trải rộng lớn.
Chỉ nghe gió thổi, chỉ chờ đêm xuống.
"Đây là tu hành sao?"
Hắn bỗng nhiên nhớ đến lời vị đạo sĩ kia nói.
Tống Du lại đi về phía trước, ánh mặt trời càng ngày càng tối tăm, chân trời càng lúc càng đỏ hơn, núi và ráng màu đã ánh hết vào hồ Kính Đảo, trong lòng hắn cũng càng trở nên thanh tịnh hơn.
Không biết từ khi này, bầu trời đêm đột nhiên có ánh sáng đom đóm.
Lúc ban đầu chỉ là hai ba con, về sau màn đêm càng tối đi, thì ánh huỳnh quang càng nhiều thêm một chút, nhất thời không chút ý, chúng nó đã trải rộng bốn phía, tự do bay múa trong bóng đêm.
Mèo Tam Hoa cũng bị đám đom đóm hấp dẫn, nó chạy vội về phía trước, co người nhảy lên muốn dùng móng vuốt đi bắt bọn chúng.
"Tam Hoa nương nương đừng bắt."
"Vì sao chứ?"
"Đom đóm rất đẹp."
"Có thể ăn."
"Tam Hoa nương nương, làm ơn."
Bạn cần đăng nhập để bình luận