Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 285: Giám Sát

Ở vị trí của mình, làm tròn chức trách của mình.
Con người có thể không làm gì cả, nhưng quan thì không thể, ma quỷ cũng có thể không làm gì cả, nhưng thần thì không được. Nếu thần linh không hữu dụng, vậy sự tồn tại của họ hoàn toàn không có ý nghĩa và giá trị gì cả, đương nhiên cũng không cần thiết tồn tại.
"Ai..."
Thành Hoàng chỉ đành phải thở dài thật sâu.
Vốn muốn trao đổi vài câu, nhìn thái độ ôn hòa của hắn khác hoàn toàn với tính cách của vị tiên sư Phục Long Quan mà hắn đã gặp qua từ mấy chục năm trước, còn tưởng rằng sẽ dễ nói chuyện một chút, nào ngờ còn khó lừa gạt hơn cả vị kia.
Còn bảo lần sau sẽ mang hương đến nữa... Không phải đến để đốc thúc giám sát hắn hay sao?...
Tống Du ra khỏi thần điện.
Đúng lúc chạm mặt vài vị thư sinh vừa đến trước cửa, chắc là tới cầu xin thi cử thuận lợi. Khi bọn hắn nhìn thấy có người mở cửa đi ra, hơi nghi hoặc đôi chút, nhưng vừa quay đi cũng không để ý, chỉ vừa đi vừa phàn nàn hương bán dưới chân núi quá đắt, ngay khoảnh khắc lướt qua nhau lại quay đầu đánh giá mèo Tam Hoa đi bên cạnh hắn vài lần.
Khi Tống Du đi tới giữa sân, họ cũng gần như đi vào thần điện, hắn còn có thể nghe thấy giọng nói kinh ngạc của họ về việc ai đó đã mua hương lớn nhưng lại không thắp hương.
Tống Du băng qua sân và đi bộ đến cổng núi.
"Hiện tại Tam Hoa Miêu đã biết rồi đấy, tượng thần màu xám mộc mạc hay ánh vàng rực rỡ chẳng khác gì mấy, cũng không phải càng lớn, càng sáng thì càng tốt, chỉ có vị thần đức hạnh hơn người, vì dân phục vụ mới có thể được dân chúng ngưỡng mộ."
"Nghe không hiểu."
"Trên thế giới thật chẳng có mấy vị thần giống như Tam Hoa Miêu nhỉ."
"A..."
Tam Hoa Miêu ngửa đầu nhìn hắn.
Tuy Tam Hoa Miêu vẫn không hiểu hắn muốn nói cái gì, nhưng cũng nghe ra là đang khen ngợi mình, vì thế nó rất quyết đoán gật đầu:
"Đúng vậy!"
Tống Du lộ ra ý cười.
Hắn quay đầu nhìn một lát, quyết định viết câu đối lên hai bên cửa:
Nếu đã lường trước được thân này không thể trường tồn, vậy sao phải vội vội vàng vàng làm mấy chuyện ác?
Nghĩ đến chuyện này đã được quyết định từ kiếp trước rồi, vậy tại sao không cố gắng trở thành một người tốt đi?
Lắc đầu, thu hồi ánh mắt, lại nhìn về phía dưới.
Giờ nghỉ trưa trôi chậm rãi, những người đến thắp hương đều mua hương của lão giả dưới núi kia.
Thoáng nâng tầm mắt lên ——
Ngọn núi này rất thấp, nhưng cũng cao hơn hầu hết các ngôi nhà dân ở Trường Kinh. Hắn có thể thấy nhà dân nằm chen chúc nhau với hàng ngàn mái ngói với nhau. Nếu không phải thời tiết hôm nay trong lành, e rằng không thể nhìn thấy được điểm cuối. Những con đường ngang dọc thẳng tắp giống như những vạch thẳng trên bàn cờ, lại còn tấp nập xe cô qua lại. Mặc dù không thể nhìn thấy cảnh tượng trong cung điện nhưng cũng có thể thấy được tường thành cao ngất, uy nghiêm mà không kém phần hùng vĩ.
Tất cả Trường Kinh phồn hoa đều nằm dưới đáy mắt.
Nhưng dưới sự phồn hoa này, cũng không biết có bao nhiêu yêu quái, các cuộc tranh đấu ngập trong máu tanh đang ẩn mình. Tuy thân thể thiên tử còn tốt, nhưng rồi cũng dần dần già nua, thậm chí đã có người bắt đầu tranh giành cấu xe lẫn nhau nhân lúc chưa xác lập Thái tử, không ngờ hôm nay là một ngày may mắn, hắn có thể hiểu biết thêm đôi chút về các cuộc tranh đấu tinh phong huyết vũ vì ngôi vị hoàng đế của đế đô.
"Chúng ta không trở về sao?"
"Bây giờ về."
Một người một mèo xuống núi, đi ngang qua đám người đang thắp hương, vừa bước xuống đường phố chính là nhân gian.
Người sống ở đầu đường ngõ nhỏ này không thể đối thoại với Thành Hoàng ngay khi vào Miếu Thành Hoàng, có lẽ cũng không biết các cuộc tranh đấu của quan to quý nhân trong cung và bão lớn trong thành, có lẽ biết nhưng cũng không quan tâm, có lẽ quan tâm nhưng bấy nhiêu cũng không thể trở ngại họ trải qua cuộc sống nhỏ của mình.
Phát hiện này làm cho Tống Du thoải mái hơn rất nhiều ——
Thời đại này có quy tắc của thời đại này, tranh đoạt vị trí trữ quân và đấu tranh vì quyền lực của đế quốc đều không đến lượt hắn lo ngại, viễn cảnh hoàng tử và thứ dân phạm tội đều được xử lý như nhau chỉ là một ảo ảnh đẹp đẽ. Nếu phải thực sự nhìn nhận nó, thì có lẽ kết quả nhận lại chỉ là cảnh tượng thiên hạ đại loạn, càng khiến nhiều thứ dân phải bỏ mạng hơn. Nhưng muốn cho họ kiềm chế bản thân một chút, để cho dân chúng trong thành này sống an bình hơn một chút cũng không phải chuyện khó.
Chỉ là ông lão bán hương không tuân thủ an ninh trật tự lắm.
Vừa rồi lão trượng thấy khói đột ngột bốc lên trên hộp tiền, không biết thực hư ra sao đã cuống quít mở ra, cũng không thấy có gì khác thường, đến khi nhìn kỹ lại mới thấy trong đống tiền giấy nằm ngổn ngang, từ đâu lại có thêm một cục đá nhỏ nằm chen ngang.
Bạn cần đăng nhập để bình luận