Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 369: Ngươi Có Cách Gì Chăng?

Nếu là loại yêu ma này, trừ phi là người có pháp khi chuyên môn dành riêng cho việc bắt loài quỷ ngụy trang quỷ, nếu không một khi loài quỷ yêu bị đánh chết, liền hồn bay phách tán, rất khó lưu lại bằng chứng.
Không có bằng chứng thì chắc chắn sẽ gây ra tranh cãi.
Thế gian luôn có việc không ngờ tới và những kẻ hồ đồ.
Họ thậm chí có thể mời quan sai đi theo, như vậy sẽ tránh khỏi tranh luận. Chỉ là có lúc dẫn theo quan sai cũng không tiện, hơn nữa có vài vị cao nhân trong dân gian bắt yêu trừ quỷ không dựa vào pháp thuật, mà là phương pháp riêng của mình, một khi bị người ta thấy ắt có nguy cơ bị học theo, bọn họ cũng không vui.
"Vậy quan huyện đại nhân tin ai ?"
"Ông ta tin chúng ta, chúng ta tới đây lần này là lần thứ ba rồi, bất quá thì để người kia biểu diễn một chút thuật pháp giang hồ ngay tại chỗ. Hiện tại khó mà nói quan huyện tin ai hơn, vẫn là không chắc lắm."
"Vậy phải làm gì bây giờ?"
"Không sao! Ngươi không cần phải quá lo lắng."
Ngô nữ hiệp xua tay.
"Quan lão gia trong nha môn bảo chúng ta ngày mai lại đến hỏi và điều tra, đến lúc đó ta sẽ xử lý, dù sao nhất định ta sẽ không để ai khác cướp lấy thành quả của chúng ta."
"Chẳng hay nữ hiệp có dự tính gì chăng?"
"Người nọ ta gặp có chút ngông cuồng, hôm nay lúc từ huyện nha đi ra, ta nói hắn nếu là thiếu tiền, ta có thể để cho hắn một lượng bạc, xem như kết giao bằng hữu, kết quả hắn chê ít, hắn nói ít nhất phải là một nửa."
Ngô nữ hiệp nói xong, chính nàng cũng nhịn không được cười.
"Dù sao ngày mai mặc kệ kết quả như thế nào, quan lão gia kia định xử ra sao, ít nhất cũng phải qua vài ngày mới có thể lấy được tiền. Tên kia là thuật sĩ giang hồ, muốn công khai kiếm tiền ắt sẽ phải ra khỏi thành, chọc giận ta, chờ hắn ra khỏi thành, ta sẽ lại đi tìm hắn nói vài câu, nói không được thì cho hắn ta một đao."
Tống Du trầm ngâm suy nghĩ một lúc
Kỳ thật đối với hắn mà nói, chuyện bắt yêu bẳng đơn giản này hắn vốn dĩ không muốn tranh giành với các vị tiên sinh, nhân sĩ giang hồ ở Trường Sinh Vốn, cũng không muốn đi là một chuyện, hôm nay họ đã dự định đi, thì lại có người tìm tới, muốn tước đoạt đi chỗ tiền thưởng công lao của bọn họ thì đây lại là một chuyện khác.
Suy nghĩ một lúc hắn mới nói:
"Nơi đây là ngoài Trường Kinh thành, lại dưới chân Thiên tử, nữ hiệp động võ hành hung, ta e có nguy hiểm."
"Theo kinh nghiệm của ta, độ nguy hiểm không cao."
"Tại hạ biết được đạo lý giang hồ, bất quá thủ đoạn giang hồ cố nhiên tốt, nữ hiệp cũng tinh thông đạo này, nhưng cũng phải xem là chuyện gì. Vừa là chuyện đuổi yêu bắt quỷ, lại là một thuật sĩ giang hồ, đôi lúc còn là phương pháp tu hành người trong huyền môn sẽ tốt hơn một chút.
"Ngươi có cách gì chăng?"
"Ngày mai đi huyện nha, ta và nữ hiệp cùng đi, nói chuyện với hắn là được."
"Ngươi nói sao?"
"Cứ thử xem sao."
"..."
Ngô nữ hiệp do dự một chút, cuối cùng cũng đành đồng ý.
Tuy rằng nàng không muốn làm phiền hắn xuất hiện, nhưng không dễ gì mà tìm ra giải pháp, âu là chuyện tốt.
Để xem hắn định làm gì. ...
Sáng hôm sau, bên ngoài nha môn.
Ngô nữ hiệp đi cùng một người trung niên mặc thanh sam từ trong nhị đường bước ra.
Nơi được gọi là nhị đường, chính là nơi tri huyện xử lý các vụ việc kiện tụng của bách tính tại địa phương. Chỉ là nơi đây không có đại đường đàng hoàng, nếu so sánh ra, thì giống nơi để hoà giải các tranh chấp của dân thì đúng hơn. Có mặt tri huyện ở đây phá án, hai bên đều không muốn đắc tội.
Hai người nhìn nhau, một người nheo nheo mắt, người kia lại mỉm cười chắp tay.
"Ngươi cư xử như vậy, quả thực không phần không hợp tình hợp lý."
"Sao nữ hiệp lại nói như vậy? Nữ hiệp lấy bảng, tại hạ cũng lấy bảng. Nữ hiệp đi Vương gia thôn, tại hạ cũng đi Vương gia thôn, huống chi tại hạ còn đặc biệt mua vài thứ đồ ở dưới hạ lưu để chuẩn bị dàn xếp, nếu không phải tại hạ đánh trọng thương con thuỷ quái kia, vâng chẳng lẽ dựa vào sức lực yếu đuối của một nữ nhân như nữ hiệp đây mà lại có thể dễ dàng tiêu diệt nó hay sao?"
"Còn lâu ấy."
"Vị cô nương này, đúng là chẳng ra thể thống gì."
"Tên khốn nhà ngươi, liệu hồn đấy."
"Tại hạ không phiền đến nữ hiệp phải lo lắng giúp."
Hai người bước ra khỏi cửa nha môn.
Vị đạo nhân đang đứng ngoài cửa nha môn. Bên cạnh hắn còn có một con mèo tam thể đang ngồi liếm móng vuốt.
Ngô nữ hiệp dừng bước, nhìn về hướng người đối diện.
Người trung niên cũng rảo bước về phía ấy.
Tống Du lộ ra ý cười, chậm rãi đi tới, mặt đối mặt với hắn, hành lễ nói:
"Tại hạ là Tống Du, là người ở Dật Châu huyện Linh Tuyền, không biết vị huynh đài đây tới từ phương nào?"
"Ngươi là. ."
Người đàn ông nhíu mày, cẩn thận nhìn Tống Du.
Bạn cần đăng nhập để bình luận