Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 217: Đảm Đương Không Nổi

Tam Hoa mèo đặt chuột xuống trước giường, lại ngẩng đầu lên nhìn đạo sĩ không chớp mắt.
"Cảm tạ Tam Hoa nương nương."
"Không có gì."
Tam Hoa mèo lúc này mới lùi sang một bên xem náo nhiệt.
"Chít chít..."
Chuột xám lớn lăn trên mặt đất mấy vòng mới có thể ổn định lại thân thể, nằm trên mặt đất nhìn trái nhìn phải thì thấy mèo con đang ngồi gần đó, theo ánh mắt của mèo, nó ngẩng đầu lên liền trông thấy đạo sĩ đang ngồi nghiêm chỉnh trên giường.
Vị đạo sĩ này có khuôn mặt thanh tú, trông vẫn còn trẻ, áo đạo sĩ trên người tùy ý khoác lên, đầu tóc có chút rối, một bộ dáng vừa mới ngủ dậy, nhưng trên mặt lại không có gì kinh ngạc.
Chuột xám lớn đảo mắt vài lần, ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào đạo nhân này.
Nhưng lại thấy đạo nhân cũng nhìn nó, ánh mắt lạnh lùng, giọng điệu nhẹ nhàng thản nhiên:
"Túc hạ đều đã thành ra như này rồi, còn muốn vô lễ với ta sao?"
"!"
Chuột xám lớn giật mình, vội vàng thu hồi ánh mắt.
Lập tức đứng thẳng dậy, cúi đầu hành lễ:
"Tiểu thần thị lực kém, không biết thượng tiên tôn giá, vậy nên đã mạo phạm, xin thượng tiên thứ lỗi."
"Xin hỏi túc hạ là thần của triều nào?"
"Tiểu... tiểu yêu..."
"Không sao, Dã Thần cũng là thần."
"Tiểu yêu không dám."
"Ta vốn dĩ ngày mai muốn đi Đông thành tìm kiếm hỏi thăm túc hạ, lại không ngờ rằng tối nay túc hạ đã tới tìm ta. Xem ra thuyết pháp "nhát như chuột" không thích hợp với túc hạ."
Tống Du lắc đầu nói:
"Còn chưa thông báo danh hào với túc hạ, thật là thất lễ. Ta họ Tống, tên Du, tự Mộng Lai, là một người miền núi của huyện Dật Châu Linh Tuyền, du hành đến tận nơi này, tình cờ quen biết tín đồ của túc hạ, cũng nghe nói qua về túc hạ."
"!"
Chuột xám lớn lại giật mình, không ngừng sợ hãi.
Trong đầu cấp tốc suy nghĩ, vội vàng chắp tay:
"Tôn giá là cao nhân, nghĩ đến việc tôn giá hành tẩu thiên hạ, hẳn là bởi muốn làm điều thiện, trừ gian diệt ác, trừ tà diệt ma, chỉ là tại hạ tuy là Dã Thần nhưng chưa từng làm qua chuyện xấu, kính mong tôn giá lượng thứ, sau này tại hạ nhất định sẽ thay đổi bản thân, hướng đến điều thiện."
Tạm ngưng một lát:
"Huống hồ nếp sống tại Bình Châu vốn đã vậy, sáu quận bốn mươi tám huyện, tiểu yêu tiểu quái giống như tại hạ đếm mãi không hết, dù tôn giá muốn diệt trừ cũng trừ không hết. Tại hạ cũng chỉ thuận theo đám đông, xin tôn giá giơ cao đánh khẽ, thông cảm mà bỏ qua cho tại hạ."
"Túc hạ hiểu lầm rồi."
"Hả?"
"Tại hạ chỉ đi xuống núi, mọi việc đều làm theo ý mình, không phải chỉ để trừ gian diệt ác, trừ tà diệt ma, ngày thường làm việc chỉ cần không hổ thẹn với lòng là được, trừ gian diệt ác, trừ tà diệt ma cũng đều tùy theo tâm mình."
Tống Du nhàn nhạt nhìn nó:
"Tại hạ cũng không phải là đạo sĩ, bất kính Thiên Cung, cũng không lấy việc phá hủy chùa hoang tà tự làm nhiệm vụ của mình. Ví dụ như mèo tiên trong miệng túc hạ thực chất tên là Tam Hoa nương nương, cũng từng là một vị thần mèo."
"Tôn giá không phải đến đây để làm điều thiện, diệt điều ác, diệt trừ tà ma, phá bỏ chùa hoang tà tự sao?"
Ánh mắt của chuột xám lớn sáng lên.
"Không chuyên làm như vậy, cũng không phải như vậy."
"Tôn giá..."
Chuột xám lớn cuống quýt dập đầu lạy.
"Đảm đương không nổi."
"Tôn giá đã không lấy việc phá bỏ đi chùa hoang tà tự làm nhiệm vụ của mình, cũng không chuyên biệt trừ gian diệt ác, trừ tà diệt ma, thì xin hãy giơ cao đánh khẽ, tha cho ta đi."
"Là tự túc hạ không muốn tha cho chính mình."
Tống Du nói:
"Chùa hoang tà tự tất nhiên là không tốt, nhưng nếu như túc hạ giống Tam Hoa nương nương, làm nhiều điều thiện, tại hạ đương nhiên sẽ không bắt gặp. Nhưng mà túc hạ lại che chở cho đám ác nhân bị ghét nhất trong thành này, giúp người làm điều ác, cũng là tà thần. Tại hạ vừa mới kết bạn được với một vị tín đồ của túc hạ, xem như hữu duyên, dù tối nay túc hạ không đến, ngày mai tại hạ cũng đến tìm túc hạ."
"Tiểu yêu nhất định hối cải!"
"Kỳ thật tại hạ có một vật thu hút người tốt làm điều thiện, trước khi túc hạ đến tìm ta, vẫn còn có thể dùng được trên người, nhưng đến khi túc hạ đến tìm ta, mang theo ác ý, lại không thể dùng được nữa."
Tống Du nói với hắn:
"Tinh quái tu hành không dễ dàng, chỉ cần túc hạ nói cho rõ ràng, túc hạ biết những gì là được."
"Tôn giá... tôn giá như này là có ý gì?"
"Chùa hoang tà tự, do Thiên Cung quản. Túc hạ thiện ác ra sao, tự Thiên Cung đến tra, kết quả như thế nào, cũng do Thiên Cung định đoạt. Ta không can dự gì thêm vào chuyện của túc hạ."
Tống Du dừng lai một chút:
"Chỉ là tại hạ bất kính với thần, không có khả năng mời thần, không còn cách nào khác đành phải để túc hạ chịu ủy khuất, ở lại đây một đêm, ngày mai lại mời túc hạ đến miếu tử gần nhất."
"..."
Chuột xám lớn gần như ngã nhào trên mặt đất.
Bạn cần đăng nhập để bình luận