Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 626: Sức Mạnh Khổng Lồ

Giọng điệu của Phó Lôi Công lạnh lùng, xen lẫn với sấm sét mang theo sát ý.
Tống Du ngẩng đầu lên nhìn hắn, sau đó khẽ mỉm cười lắc đầu.
Đến bây giờ, hắn đã hoàn toàn hiểu ra...
Vị Lôi Bộ Chủ Quan này đã được định phải bị tiêu diệt.
Không phải hôm nay, không phải năm nay, mà là đã rất lâu trước đó, kết cục của hắn đã được định sẵn.
Mặc dù Lôi Bộ thần linh có uy thế vô tận, sức mạnh khồng lồ, nhưng trên thực tế đó cũng chẳng phải điều tốt đẹp gì. Một vị Lôi Công không muốn vất vả trừ yêu, đương nhiên sẽ không thể tồn tại lâu dài.
Cá nước hiểu nhau, bách tính cũng không ngốc.
Chỉ sợ bắt đầu từ rất nhiều năm trước, bách tính đã dần dần không muốn cung phụng vị Lôi Công này nữa, hương hỏa ngày một ít đi, mãi cho đến khi Lôi Bộ hồng nhân Chu Lôi Công xuất hiện, đã hoàn toàn tuyên bố sự diệt vong của hắn. Cũng không biết việc đi lối tắt làm bạn với yêu đạo nhân gian của hắn nhằm chiếm lấy hương hỏa có phải là hành động vùng vẫy giãy chết của hắn hay không, khi tuyệt vọng, điều gì hắn cũng dám thử. Nói tóm lại, sự diệt vong của hắn là kết cục đã được định sẵn.
Hôm nay, không phải hắn lỗ mãng, mà là không thể không đến.
Trong lúc hành tẩu thiên hạ, Tống Du ngẫu nhiên phát hiện ra chuyện Lôi Thanh Quan, đối với vị thần linh này mà nói, đây chính là tai hoạ ngập đầu. Hôm nay, Phó Lôi Công hạ giới, nếu có thể tiêu diệt Tống Du, ít ra hắn còn có thể sống thêm một thời gian nữa, nếu không giết được, ắt sẽ bị tiêu diệt nhanh chóng.
Chỉ là như lúc trước đã nói, vị Lôi Bộ Chủ Quan này đã nhiều năm không được hưởng nhiều hương hỏa, không khác gì Lôi Bộ Chính Thần bình thường, thêm vào đó, bây giờ đang là mùa đông, thời tiết bất lợi để Lôi Bộ Chính Thần phát huy sức mạnh. Hơn nữa, vị thần linh này được ngưng tụ hoàn toàn từ tâm nguyện của dân chúng và hương hoả nhân gian, nên khi đối mặt với phàm nhân, thần khí sát phạt của hắn cũng bị yếu đi ba phần. Mặc dù Tống Du xuống núi chưa lâu, nhưng hắn cũng không phải truyền nhân của Thiên Toán sư tổ không am hiểu tranh đấu, được cái này thì mất cái kia, có gì mà phải sợ?
Giờ phút này, cả bên cũng không tiếp tục nhiều lời nữa.
"Ầm ầm..."
Mây đen phủ kín bầu trời, sấm sét giáng xuống, phản chiếu sườn núi nhỏ thành một mảnh sáng như tuyết, chỉ e mấy chục dặm xung quanh đều có thể nhìn thấy.
Trên mặt đất, gió xoáy như con rồng lửa, ngược dòng bốc lên.
Trong phút chốc, mây đen như bị trời chiều nhuộm đỏ.
Mà giờ khắc này, mặt trời đã xuống núi từ lâu.
Kiếm khách không khỏi dừng bước lại, ngửa đầu nhìn sang hướng kia, vẻ mặt hắn vô cùng ngạc nhiên, hắn cảm giác được bên trong vạn tia sấm sét này ẩn chứa sức mạnh hủy diệt. Hắn lại nhìn sang sấm sét và ánh lửa nhảy muá, lôi thầm nghĩ lại khoảng thời gian nửa năm trước...
Khi đó, đang là đầu hạ, một ngày nọ, bọn hắn đi tới một ngon núi hoang, vốn định đi một đám yêu quái ăn thịt người ở sâu trong núi, lúc đi tới đỉnh núi, nhìn ra hướng xa xa, chỉ thấy một đám mây đen đang ngưng tụ trên bầu trời. Trừ chỗ bên dưới đám mây đen này, khắp nơi ở bên ngoài đều là nắng, trời chiều cũng bị đám mây đen nhuộm đỏ, giống như đốt lửa ở bên trong.
Thật ra, đây là cảnh tượng thường xuyên nhìn thấy vào mùa hè, chỉ là bọn hắn vẫn đứng ở trên đỉnh núi quan sát hồi lâu.
Tiên sinh cảm thán một câu thật đẹp.
Đến tối, mưa rơi xối xả, hai người một mèo đội mưa đi đêm, cả đoàn người đều bị mưa xối ướt nhẹp, bỗng nhiên nhìn thấy ở thấy phía có vạn trượng sấm sét, nối liền khoảng cách giữa bầu trời và mặt đất, khí thế khiến người ta không thở nổi.
Lúc ấy, trong mây thấp thoáng có một bóng người nhấp nháy.
Tiên sinh nói, đó là Chu Lôi Công đang nhân trời tối để trừ yêu.
Chu Lôi Công đã đi trước một bước, bọn hắn đã đi một chuyến tốn công vô ích, thế nhưng bọn hắn hiển nhiên không hề cảm thấy thất vọng hay tiếc nuối, mà chỉ đứng ở phía dưới cây chuối đằng xa trú mưa, thưởng thức sự bao la hùng vĩ của đêm giông tố kinh tâm động phách.
Tiên sinh lại cảm thán một câu thật đẹp.
Một trận sét đó đã đánh chết yêu ma trong núi sâu, một trận mưa đó cũng đã giải trừ tình trạng khô hạn suốt mấy tháng trời ở nơi ấy.
Nhớ lại đêm đó, sau khi giông tố qua đi, thời gian này, đời sống của dân chúng sẽ tốt hơn rất nhiều.
Chẳng biết tại sao, hôm nay, nhìn thấy đợt sấm sét này, cảm giác trong lòng kiếm khách cũng không khác biệt mấy so với lúc trước, khi ngắm mây trên trên đỉnh núi, nhìn sấm sét ở trong mưa. Đương nhiên, cảm ngộ của hắn cũng không khác mấy so với đánh giá của tiên sinh lúc ấy.
Khung cảnh này, quả thật đẹp đến hùng vĩ.
Nhưng không chỉ dừng lại ở hùng vĩ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận