Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 696: Thực Tế

Nếu nghe không hiểu, Tống Du sẽ mỉm cười gật đầu.
Nghe hiểu, hắn sẽ trò chuyện vài câu với đối phương.
Mặc dù một phần của Ngôn Châu là thảo nguyên, lại tiếp giáp với Tái Bắc. Dù sao bắt đầu từ triều Ngu trở đi, nơi này đã thuộc về Trung Nguyên, tới nay cũng đã được nghìn năm. Ở phía Bắc đã xây dựng Vạn Lý Trường Thành từ lâu, trừ lúc vương triều Trung Nguyên suy yếu có khả năng bị thất thủ vào tay địch ra, phần lớn thời gian, nơi này đều thuộc quyền quản lý của vương triều Trung Nguyên. Ở vùng thảo nguyên này, cho dù là người dân bản xứ cũng chỉ có vài điểm tương tự với người Tái Bắc, thực tế, sự khác biệt đã có từ lâu.
Đặc biệt là do phương pháp quản lý thảo nguyên Ngôn Châu của các triều đại có sự khác nhau. Thời tiền triều là do Bắc Vương tự trị, tuy nhiên Bắc Vương lại rất trung thành với tiền triều. Lúc Đại Yến đánh chiếm thiên hạ, thuận tiện cũng đánh luôn cả hắn. Hiện tại, văn hoá của người phương Ngôn Châu phương Bắc ngày càng giống với người Trung Nguyên. Dân chúng ở đây thậm chí còn đọc sách, tham gia khoa cử, không ít người làm quan trong triều đình. Điều này của thể hiện tấm lòng bao dung của Đại Yến giàu mạnh.
Đi qua thảo nguyên này, những địa phương khác ở Ngôn Châu không khác gì mấy so với những châu khác. Ngẫm lại vị đạo sĩ xem bói mà hắn gặp lúc trước cũng tới từ Ngôn Châu.
Hắn đi mãi đi mãi, bỗng nhiên có một giọng nói từ phía sau truyền tới.
"Vị đạo trưởng kio!"
Giọng nói trong trẻo, có cảm giác như của một thiếu niên.
Tống Du không khỏi quay đầu nhìn sang.
Đó là một thiếu niên đang cưỡi một con ngựa vàng, gương mặt cháy nắng đen sạm, thiếu niên cười với hắn một tiếng, hàn răng trắng bóc.
Thoạt nhìn, có vẻ như hắn đi với người nhà tới tham gia hội thảo nguyên, bên cạnh hắn còn có huynh đệ tỉ muội và hai người trung niên một nam một nữ, tất cả đều mỉm cười với Tống Du.
"Hữu lễ."
Tống Du ngẩng đầu lên nói.
"Các ngươi cũng đi tham gia hội thảo nguyên à?"
Thiếu niên trên lưng ngựa vội vàng đuổi theo hắn, hỏi.
Con ngựa mà thiếu niên đang cưỡi cũng là một con ngựa Bắc Nguyên, chỉ là con ngựa đó cao hơn ngựa Tảo Hồng của Tống Du một chút.
"Đúng vậy, đi xem náo nhiệt."
"Ở ngay phía trước, không còn xa mấy."
"Đa tạ."
"Các ngươi có ngựa, nhưng tại sao lại không cưỡi ngựa?"
"Đi bộ là được rồi."
"Hì hì, có phải bởi vì ngựa của ngươi quá nhỏ, nếu chở vật nặng như vậy sợ sẽ đè chết nó?"
Dứt lời, thiếu niên cười ha ha một tiếng.
Mấy huynh đệ tỷ muội tuổi tác xấp xỉ bên cạnh hắn cũng cười theo.
Tống Du cũng nhìn ra được bọn hắn không có ác ý, vì thế cũng trả lời.
"Quả thực sợ nó mệt mỏi."
Ngựa Tảo Hồng vẫn tiếp tục lặng lẽ đi lên phía trước.
Chỉ Tam Hoa nương nương không nhịn được dừng bước lại, nó đứng ở ven đường, ngẩng cao đầu nhìn chằm chằm người đang nói chuyện.
Cưỡi ngựa nhanh hơn đi bộ, đoàn người của thiếu niên chậm rãi vượt qua người Tống Du, đi lên phía trước.
Chỉ là thiếu niên bỗng xoay đầu lại, có ý tốt nhắc nhở bọn hắn.
"Mặc dù khoảng cách không còn bao xa, nhưng nếu không cưỡi ngựa, có lẽ phải đi đến tối mới tới nơi. Vào buổi tối đi lại trên thảo nguyên sẽ rất dễ bị lạc đường, còn có sói. Tiên sinh tốt nhất nên tới nơi tổ chức hội thảo nguyên trước khi trời tối, nếu không cẩn thận tiểu nữ oa này sẽ bị sói tha đi mất."
"Đa tạ."
Tống Du mĩm cười tiễn hắn rời đi.
Tiểu nữ đồng vẫn đứng yên tại chỗ, ngẩng cao đầu nhìn thiếu nhiên chằm chằm, ánh mắt như có điều suy nghĩ, mãi cho đến khi thiếu niên đã đi xa, đạo sĩ nhà mình cũng đã đi xa, nó mới nhanh chân đuổi theo.
Đi bộ quả thực không nhanh bằng cưỡi ngựa, không biết đã có bao nhiêu người đi vượt qua đạo sĩ, hai bên đều quay đầu nhìn nhau, không biết đã đối mặt bao nhiêu lần. Tuy nhiên, bước chân của đạo sĩ vẫn rất vững chãi, cho dù lúc đầu hắn muốn nghỉ ngơi nhiều hơn, nhưng dường như Tam Hoa nương nương muốn nhanh chóng đi tới doanh địa tổ chức hội thảo nguyên. Tống Du đương nhiên sẽ nghe theo lời Tam Hoa nương nương, bước chân hầu như không hề ngừng lại.
Lúc chạng vạng tối, bọn hắn đã đi tới doanh địa.
Đó là một nơi có rất nhiều lều vải màu trắng, có lớn cỏ nhỏ. Trừ mấy chiếc lều rất lớn được sắp xếp ngay ngắn ở chính giữa ra, những chiếc lều còn lại đều rất lộn xộn. Lều lớn có thể sáng với một căn phòng, lều nhỏ chỉ đủ một người nằm. Ở chính giữa có người đang cho củi khô vào đống lửa đang cháy. Phía ngoài là một khoảng sân rộng, bị ngựa dẫm tới mức không nhìn thấy cỏ xanh đâu. Còn có ngựa đang cưỡi ngựa chạy ở trên đấy, liên tục phát ra những tiếng hò hét.
Hai người một ngựa chậm rãi đi qua đó.
Tiếng náo nhiệt chợt vang lên bên tai, tiếng nói chuyện của rất nhiều người tập hợp lại với nhau, khiến cho đám người đi lại trên thảo nguyên suốt mấy ngày như bọn hắn nhất thời cảm thấy không quen.
Hai người một lớn một nhỏ không khỏi đưa mắt nhìn nhau.
"Hả? Tiên sinh."
Một tiếng gọi chợt vang lên ở sau lưng.
Tống Du quay đầu nhìn lại, chính là thiếu niên đó.
Bạn cần đăng nhập để bình luận