Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 761: Bất Cứ Lúc Nào

Trần tướng quân bật cười nhìn Tống Du, không nói lời nào.
Tống Du cũng chỉ mỉm cười, ngoài một câu "dịch bệnh không còn nữa thì tốt", và câu "Thái thần y xứng đáng được lưu danh thiên cổ" ra, hắn cũng không nhiều lời.
Tiệc rượu đi đến hồi cuối, mấy võ tướng đều đã uống tới say mèm, được các binh lính thủ hạ dìu ra ngoài.
Tam Hoa nương nương thường nghi ngờ nhìn bọn hắn.
Trần tướng quân lại vô cùng tỉnh táo.
Tống Du ăn uống no nê, hắn cũng đứng lên nói với Trần tướng quân.
"Thời gian không còn sớm nữa, chúng ta cũng quay về nghỉ ngơi đây, sau này nếu lại có yêu ma tới xâm phạm, hoặc trong quân xảy ra chuyện gì kỳ lạ liên quan tới yêu ma, tướng quân và quân sư có thể tới tìm chúng ta bất cứ lúc nào."
"Không giấu tiên sinh, trong quân quả thực có chuyện yêu tà, cần tiên sinh giúp đỡ."
Trương quân sư cung kính nói.
"Chỉ là ngày hôm qua, lúc hoàng hôn tiên sinh mới về lại thành, hôm nay lại chiến đấu với yêu ma, quả thực đã mệt mỏi, hơn nữa đó cũng không phải chuyện khẩn cấp gì, bây giờ trời đã tối, mong tiên sinh hãy nghỉ ngơi cho tốt một đêm, ngày mai chúng ta lại tới làm phiền tiên sinh."
"Cũng được."
"Meo..."
Một người một mèo về lại chỗ ở. ...
Trong phòng vẫn được thắp sáng đèn.
Con mèo biến thành dáng vẻ nữ đồng, tay cầm lá cờ nhỏ, lật tới lật lui trước ngọn đèn xem xét.
Đạo sĩ thì đang rửa mặt ở bên cạnh.
Nó bỗng nhiên ngoảnh đầu sang nhìn đạo sĩ.
Đạo sĩ chỉ cho rằng nó định hỏi chuyện về lá cờ, không ngờ vừa mới mở miệng, nó liền cất giọng nói nhẹ nhàng trong trẻo của mình lên hỏi hắn.
"Tại sao sau khi những người kia uống rượu xong lại biến thành như vậy?"
"..."
Vẻ mặt đạo sĩ không thay đổi, hắn vừa rửa mặt vừa nói.
"Bởi vì con người uống rượu vào sẽ bị say rượu?"
"Say rượu là gì?"
"Chính là dáng vẻ giống như Tam Hoa nương nương nhìn thấy, thần trí không rõ ràng, mơ mơ màng màng, đầu choáng mắt hoa, có lúc còn bị nôn mửa, sau khi ngủ dậy còn bị đau đầu."
"Vậy tại sao bọn hắn còn uống."
"Ai mà biết được."
"Vậy tại sao Tam Hoa nương nương uống rượu lại không say?"
Đạo sĩ không trả lời nó, hắn vừa rửa mặt, vừa hỏi ngược lại.
"Tam Hoa nương nương là con người à?"
"Đúng thế..."
Tam Hoa nương nương vô cùng thông minh, mặc dù đạo sĩ không nói rõ, nhưng nó cũng đã tự mình nghĩ ra đáp án, nó lắc đầu, sau đó cầm lá cờ lên hỏi đạo sĩ.
"Thứ này dùng như thế nào?"
Đạo sĩ lấy khăn lau khô tay, sau đó treo khăn lên giá gỗ, nhận lá cờ từ trong tay nó.
Mặt cờ hình tam giác, có màu xám đen, trông giống như bằng vải thô, nhưng vô cùng chắc chắn. Bởi vì nó là hình tam giác, nên nhìn vào càng giống như một loại cờ nhỏ nào đó, người lớn cầm vào không thấy nhỏ, con nít cầm vào không thấy lớn.
"Phù..."
Đạo sĩ thổi một luồng khí vào lá cờ, sau đó trả lại cho Tam Hoa nương nương.
"Đây là cờ gọi sói của Lang vương, hiện tại bên trong lá cờ có linh vận của hơn 200 con sói, Tam Hoa nương nương sử dụng linh lực sau đó phất cờ sẽ có thể biến chúng ra. Tuy nhiên, đám sói này chỉ là linh vận, không phải thực thể, có thể hiện ra mấy con sói phải xem đạo hạnh của Tam Hoa nương nương."
"Bọn chúng có cắn chúng ta không?"
"Đàn sói phụ thuộc vào lá cờ này, bây giờ lá cờ này đã nằm trong tay của Tam Hoa nương nương, hơn nữa là Tam Hoa nương nương sử dung linh lực của mình để biến ra chúng, đương nhiên chúng sẽ nghe theo lời của Tam Hoa nương nương. Chỉ là Tam Hoa nương nương không am hiểu nói chuyện với loài sói, phải học tập nhiều hơn mới được."
Tống Du ngừng lại một lát.
"Nếu Tam Hoa nương nương không thích sói, sau này dùng quen rồi, có thể từ từ biến nó thành mèo."
"Thích sói, sói hung dữ hơn mèo!"
"Tùy theo ý của Tam Hoa nương nương."
Tống Du cười nói.
"Chẳng qua Tam Hoa nương nương là mèo không phải sói, linh vận ở bên trong lá cờ này đều do Lang Vương tích lũy nhiều năm, vì thế nó cũng sẽ có giới hạn với Tam Hoa nương nương. Nếu như đám sói bị binh đao bình thường gây tổn thương, sau khi chết đi, linh vận sẽ tự quay về lại bên trong lá cờ, nhưng nếu bị những pháp thuật trừ tà, trừ linh gây tổn thương, linh vận sẽ bị tiêu hao."
Không biết Tam Hoa nương nương có nghe hiểu hay không, nó suy nghĩ một lát, cũng chỉ lắc đầu, cầm lá cờ lên vẫy.
"Soạt!"
Một luồng khói đen bay từ bên trong lá cờ ra, làn khói rơi xuống đất biến thành ba con sói.
"Hú?"
"Meo?"
Âm thanh trước là do sói phát ra.
Sau khi con sói rơi xuống đất, nó liền nhìn chằm chằm Tam Hoa nương nương chờ ra lệnh, tuy nhiên, hình như bởi vì lá cờ đã thay đổi chủ nhân, nó cảm thấy xa lạ với Tam Hoa nương nương, lập tức như thể có điều nghi ngờ.
Âm thanh tiếp theo là do mèo Tam Hoa phát ra.
Bản thân nó pháp lực cao cường, thần thông quảng đại, sử dụng rất nhiều pháp lực, vậy mà chỉ có thể biến ra ba con sói... Đã vậy trông nó còn không giống như lang yêu nó nhìn thấy ngày hôm nay, không giống như trong tưởng tượng của nó.
"Tại sao chỉ có ba con?"
"Tam Hoa nương nương không phải là sói, đương nhiên sẽ sử dụng không quen, có lẽ sử dụng nhiều lần sẽ tốt hơn."
Bạn cần đăng nhập để bình luận