Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 269: Cuộc Sống Riêng

"Vào đi, ta đi tìm chìa khóa, ngươi có thể nhìn nhà của ta trước, dù sao nhà cửa ở bên này cũng không khác biệt, chúng ta cũng coi như tương đối tốt, tầng hai lầu nhỏ, ở kinh thành lớn không dễ đâu..."
Ngô nữ hiệp vừa mở tủ lục lọi vừa cảm thán:
"Lúc ta mới đến Trường Kinh, ở nhà gỗ, đó mới là khó chịu."
"Được..."
Tống Du quay sang trái, thoạt nhìn.
Nhà ở chỗ này đều là tòa nhà nhỏ hai tầng, giáp đường, mua bán thuận tiện nhưng buổi sáng cũng rất ồn ào. Thông thường tầng dưới được sử dụng để nấu ăn và tiếp khách, cũng có người dùng làm mặt tiền, tầng trên để ngủ.
Chim sẻ tuy nhỏ nhưng có đầy đủ nội tạng.
Như vậy cũng tốt, nếu thuê hẳn một căn nhà, đương nhiên sẽ không thuê nổi, dù có thuê thì cũng phải có mấy hộ cùng thuê.
Tất nhiên sinh hoạt ở đây cũng không thoải mái và yên tĩnh như ở khoảng sân thanh nhã của Dật Đô nhưng cũng không đến nỗi quẫn bách, cũng có tự do, càng gần gũi với như cầu thiết yếu hàng ngày của người dân, có lẽ sẽ có một trải nghiệm khác.
"Ở đây không nuôi được ngựa, nhưng phía trước có một chỗ chuyên giúp người ta nuôi ngựa, nuôi rất nhiều, giá cũng không đắt, chỉ là muốn mình thường xuyên đến, dắt ngựa ra đi một chút, lại rửa sạch, lát nữa ta có thể dẫn ngươi đến."
Ngô nữ hiệp nói xong, đã tìm được chìa khóa.
Tống Du vừa đi theo nàng ra ngoài vừa nói:
"Ta thấy ngoài thành có không ít núi hoang, ta thả ngựa ra để nó tự do, sau đó đi tìm nó là được."
"Có thể tìm được sao?"
"Tùy duyên."
"Nếu không tìm thấy thì sao?"
"Thì chắc chắn nó đã tìm thấy cuộc sống của riêng mình."
"Ha..."
Ngô nữ hiệp nhếch miệng cười, đã mở cửa phòng bên này, ném chìa khóa cho hắn nhưng nàng không đi vào mà dựa ở cửa phòng nhìn hắn, hỏi:
"Ngươi đã ăn cơm chưa?"
"Chưa."
"Đáng tiếc bây giờ trời đã tối, mấy ngày nay trong thành đều bị yêu ma quỷ quái càn quấy, trong cung ban bố lệnh giới nghiêm, mỗi ngày cấm quân đi tuần tra, đành phải chờ đến ngày mai mời ngươi ăn cơm, đón gió tẩy trần cho ngươi. Đúng rồi, tốt nhất là tối nay, ngươi dắt con ngựa này của ngươi vào phòng."
Ngô nữ hiệp vẫn dựa vào cửa nhìn hắn:
"Trong nhà ta vẫn còn một nồi cháo rau nấu hôm qua, đang lo hôm nay ăn không hết, nếu để ngày mai thì sợ không ăn được nữa, nếu ngươi không chê thì có thể ăn cùng, lấp đầy bụng."
"Ta còn nợ nữ hiệp một bữa cơm."
"Đúng vậy, ngày mai ngươi mời."
"Nữ hiệp có biết tửu lâu hay tiệm cơm nào không?"
"Bên kia đường có một quán bán bánh canh thịt dê rất ngon."
"Bánh canh thịt dê?"
"Sao vậy? Ngươi không ăn được thịt dê à?"
"Quá đơn giản."
"Không phải ngon là được sao?"
"Ta nợ nữ hiệp một bữa cơm."
"Ồ..."
Ngô nữ hiệp dựa vào cửa, vừa nghĩ vừa nói:
"Vậy thì phải thêm hai miếng thịt dê mới được."
Tống Du không khỏi lộ ra ý cười.
Nghĩ đến chắc vị nữ hiệp này thấy mình mới đến Trường Kinh, túi tiền có hơi quẫn bách, không đành lòng tự mình tiêu nhiều tiền. Tuy nhiên câu trả lời của nàng rất thú vị, Tống Du nghe xong cũng không muốn đưa đẩy với nàng, lúc này quả thực túi tiền có chút quẫn bách, chờ tích góp thêm ít tiền sẽ mời vị nữ hiệp này đến Vân Xuân Lâu ăn một bữa.
Đúng lúc mở mang kiến thức về sự độc đáo của Trường Kinh.
Trời đã tối rồi.
Ngô nữ hiệp cầm đèn dầu đến, bảo hắn thu dọn phòng, đến lúc thu dọn xong, cháo rau cũng đã nóng.
Món gọi là cháo rau là cháo rau xanh băm nhỏ nấu cùng gạo, không có hương vị gì khác, nghĩ đến đây là món mà bình thường nữ hiệp ăn, không thích hợp để chiêu đãi khách nhưng ở thời điểm đặc thù này, vội lấy ra cho bằng hữu góp sống, nàng cũng không cảm thấy quẫn bách.
Chia cho mỗi người một bát, nhâm nhi uống.
Nóng hổi, cũng thoải mái.
Lúc uống hết, đều giơ bát lên, đầu ngẩng lên, trong lòng rộng lượng, cháo loãng cũng trở thành mỹ vị.
Chỉ có mèo con không chịu ăn thứ này, ngẩng đầu nhìn xung quanh, đã nhận thức được không gian bên trong, thế giới dưới lòng đất, tự hỏi đêm nay ăn đồ ăn của mình hay đồ ăn của người khác. ...
Ánh sáng từ ngọn đèn dầu khó khăn chiếu sáng cả căn phòng trên lầu.
Mèo Tam Hoa đang xoay loạn ở trên sàn gỗ, ngửi ngửi trái phải, đạo sĩ cũng đứng ở chính giữa phòng, đánh giá xung quanh.
Các phòng ở tầng trên khá rộng rãi.
Tấm ván gỗ trên mặt đất, giẫm lên run run lung lay, nhiều chỗ còn phát ra tiếng cọt kẹt.
Một cái giường gỗ, một cái bàn, thêm một cái ghế nhỏ, đều sử dụng chất liệu gỗ giống nhau, màu sắc cũng không quá khác biệt, hầu hết đã có sẵn, đủ dùng hàng ngày.
Ngoài ra còn có một băng ghế rộng, rõ ràng là được mua sau này.
Nó nên được mua bởi chủ nhà tiếp theo.
Người chủ trước cũng để lại chăn gối nệm nhưng Ngô nữ hiệp vẫn chưa lấy hoặc ném đi, hẳn là muốn giữ lại cho người thuê phòng kế tiếp, có lẽ còn có thể dựa vào đó để tăng giá. Tuy nhiên, khi Tống Du ngửi, lại cảm thấy mùi hương lưu lại trên đó không được tốt lắm nên không có ý định sử dụng. Tối nay tạm thời dùng nỉ len trải giường, đắp chăn mỏng, ngày mai lại ra ngoài mua chăn nệm mới, mang nỉ len và chăn len giặt sạch rồi cất đi, chờ đến khi rời khỏi Trường Kinh đi về hướng đông hướng bắc cũng có thể dùng, có lẽ còn ở lại với mình rất nhiều năm.
Bạn cần đăng nhập để bình luận