Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 463: Bao Nhiêu Tiền?

Vị chủ quán này quả thực đã lăn lộn ở Trường Kinh rất lâu, cử chỉ hầu như không khác con người là bao, chỉ là nếu nhìn kỹ sẽ phát hiện ra hắn có một chi tiết nhỏ không đúng lắm, nhìn từ xa sẽ không thể đoán được hắn không phải con người.
Thực ra Tống Du cũng không nhìn ra hắn là yêu quái.
Ngược lại, ánh mắt của vị chủ quán này nhìn Tam Hoa nương nương không đúng lắm, đương nhiên cũng tự mình tiết lộ ra bản thân hắn có điều không đúng.
Trường Kinh quả là nơi yêu quái cũng đều hướng tới.
Tuy nhiên, người ta vẫn luôn giữ khuôn phép, chỉ cần không làm hại con người, Tống Du cũng không lo việc không đâu, chỉ xem như không biết gì cả.
Hắn cứ như vậy ăn điểm tâm, thỉnh thoảng lại nếm một miếng thịt khô của Tam Hoa nương nương, quả là trà thượng hạng, chậm rãi thưởng thức, đã hết cả buổi sáng. Mãi cho đến khi tiếng ve kêu càng lúc càng ồn ào, ánh nắng bên ngoài cũng ngày càng sáng, nhiệt độ cũng tăng cao so với sáng sớm, đạo sĩ mới đứng dậy tính tiền.
Tam Hoa nương nương cúi đầu nhìn chén trà vẫn còn một nữa, nó nhíu mày, cuối cùng cũng vẫn không nỡ, thế là kiên trì bưng chén lên, ngửa đầu một hơi uống cạn, gương mặt nhỏ nhắn hiện lên vẻ quyết tâm.
"Bao nhiêu tiền?"
"Khách quan, hai chén trà 800 tiền, con số này rất đẹp, chủ quán của chúng ta nói, khách quan là người yêu trà, cũng là lần đầu tiên tới đây, rất có duyên phận, hai khay đồ ăn vặt tặng coi như tặng cho khách quan."
Tống Du nghe xong, gương mặt hiện lên ý cười.
"Thay ta đa tạ chủ quán."
Trả tiền xong, Tống Du xoay người lại, Tam Hoa nương nương đứng ở sau lưng hắn, khuôn mặt nghiêm túc nhìn hắn chằm chằm.
"Đi thôi."
Tống Du đưa nó ra khỏi cửa, vừa đi vừa nói.
"Bây giờ Tam Hoa nương nương đã là con mèo uống trà ngon nhất Trường Kinh."
"Rất đắng."
"Không ngon à?"
"Rất đắng."
"Vậy sau này không uống nữa."
"Thật nhiều tiền!"
"Không có tiền có thể đi kiếm tiền."
Tống Du nói xong thì bật cười, lại nói tiếp với nó.
"Tính ra, trong số Trường Kinh Thập Tuyệt, Tam Hoa nương nương đã được trải nghiệm chín cái."
"Chín cái rồi a?"
"Đúng vậy."
"Tam Hoa nương nương không nhớ."
"Không sao cả, sau này Tam Hoa nương nương lớn lên, người khác hỏi ở Trường Kinh có gì, Tam Hoa nương nương sẽ có thể nghĩ lại, sau đó trả lời họ những gì Tam Hoa nương nương đã từng chứng kiến."
"Đã từng chứng kiến-"
"Sau đó mọi người sẽ ồ lên, cảm thấy thì ra Tam Hoa nương nương lúc còn nhỏ đi từng đi qua nhiều nơi như vậy, biết được rất nhiều thứ mà người khác không biết."
Đạo sĩ vừa đi vừa nói.
"!"
Vẻ mặt cô bé nghi ngờ, sau đó hỏi.
"Vậy còn một thứ nữa là gì?"
"Vẫn còn một thứ..."
"Vẫn còn một thứ nữa là gì?"
"Tam Hoa nương nương mới một lát đã phản ứng được giữa chín và mười vẫn còn thiếu một, quả nhiên là thiên tài tuyệt thế."
"Đúng vậy!"
"Tại hạ bội phục?"
"Vẫn còn một thứ là gì?"
"..."
Đạo sĩ nhếch miệng, lấy tay che nắng.
Cô bé tăng tốc bước chân, đôi chân nhỏ nhắn nhanh chóng chạy tới trước mặt hắn, nó quay đầu lại đối mặt với hắn.
"Vẫn còn một cái nữa?"
"Cái cuối cùng không có ý nghĩa gì cả."
"Cái ngày hôm nay cũng không có ý nghĩa gì cả."
"Con nít không thể tới nơi đó."
"Vậy con mèo thì sao?"
"Cũng không thể đi."
"Ồ..."
Cô bé lúc này liền lộ ra vẻ mặt thất vọng.
Nó đi chậm lại, cũng xoay người lại, tiếp tục đi theo bên cạnh đạo sĩ, đi ngang hàng với hắn, tuy nhiên, rất nhanh sau đó, nó lại ngẩng đầu lên nói với đạo sĩ.
"Người lúc nãy hình như là một con thằn lằn."
Đứa bé lúc nào cũng có chuyện nói mãi không hết.
Tuy nhiên, đạo sĩ dường như cũng rất kiên nhẫn, tiếp lời nó.
"Tại sao Tam Hoa nương nương lại nhìn ra được?"
"Tam Hoa nương nương đã từng ăn thằn lằn."
"..."
"Mùi vị không khác thịt gà bao nhiêu, nhưng xương của chúng không cứng bằng thịt gà, rất nhanh đã có thể cắn nát."
"..."
"Ngươi có ăn không?"
"Không ăn, cảm ơn."
Tuy nhiên, yêu quái ở Trường Kinh quả thật nhiều hơn trong tưởng tượng của Tống Du, mối liên hệ giữa những yêu quái này với Trường Kinh cũng thâm sâu hơn so với tưởng tượng của hắn, chỉ e có nhiều yêu quái đã sống ở đây rất nhiều năm rồi.
Dần dần về tới đường Dương Liễu.
Ngoài cửa có người đang đợi.
Tống Du vừa nhìn đã cảm thấy rất thú vị.
Vừa mới quay về từ An Nhạc Quán của yêu quái, đã thấy yêu quái đang đợi hắn ở cửa.
Điều thú vị là, hai vị này đều là nhất tuyệt của Trường Kinh.
Bạn cần đăng nhập để bình luận