Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 564: Tào Gia Tiểu Nương Tử

"Nếu như túc hạ có thể đi được, thì hãy đi lên phía trước với chúng ta, mở mang đôi chút kiến thức về vị cao nhân đã chỉ tên muốn túc hạ chôn cùng. Nếu như túc hạ không thể đi được, ta sẽ để người bạn đi cùng ở lại đây với túc hạ. Túc hạ yên tâm, võ nghệ của hắn rất cao cường, hiện tại hắn chính là thiên hạ đệ nhất kiếm, chắc chắn có thể bảo vệ túc hạ không xảy ra chuyện gì."
"..."
Tiểu nương tử này dù sao cũng chỉ mới mười mấy tuổi, nàng thật sự đã vô cùng sợ hãi, nhưng nàng vẫn quay đầu nhìn hắn một cái, sau đó lải đảo bước đi.
Tiếng khua chiêng gõ trống vang vọng khắp con đường, tiếng pháo vang lên lan toả khắp trời. Tiền giấy bảy khắp nơi, hương khói ngút ngàn, đi cùng với đội khiêng quan tài là những tiếng gào thét dữ dội theo phong tục địa phương, vang vọng khắp nửa thôn.
"Hoa nhài mới là thơm nhất..."
"Phù phù..."
Giữa đường đi, có không biết bao nhiêu người bị ồn tỉnh. Người dân trong thôn ít nhiều gì cũng có biết chuyện này. Lúc này, bọn họ đều đứng dậy, mở cửa sổ nhìn ra bên ngoài.
Tống Du phát hiện ra vài ánh mắt.
Có người vô cùng chết lằn, có người chỉ đơn thuần là tò mò, có người căm phẫn bất bình, có người dường như lại cảm thấy kích thích, mới lạ.
Mãi cho đến khi có người nhìn thấy đạo sĩ, kiếm khách và Tào gia tiểu nương tử vốn nên ở bên trong quan tài đang đi theo phía sau. Lúc này, bọn họ mới lộ ra nét mặt sợ hãi. Sau khi đội ngũ đưa tang đã đi xa, bọn họ mới không nhịn được âm thầm bàn tán xôn xao.
Những tiếng bàn tán của bọn họ truyền đến trong tai của đạo sĩ.
"Không phải đã nói sẽ chôn Tào gia tiểu nương tử cùng à? Tại sao Tào gia tiểu nương tử kia vẫn còn ở đây?"
"Ta đã nói Đinh gia không thể làm ra chuyện như vậy rồi mà."
"Hơn phân nữa là do sợ quan phù."
"Đinh gia mà còn sợ quan phủ à?"
"..."
Vẻ mặt của đạo sĩ vẫn không thay đổi, bình tĩnh đi về phía trước
Gió đêm thổi tới, ánh nến chập chờn, không biết là khói hay là sương mù.
Đoàn người từ từ đi đến giữa sườn núi của ngọn núi nhỏ.
Tống Du không hiểu phong thuỷ, không nhìn ra nơi này có chỗ nào kỳ diệu, tuy nhiên theo như hắn nhìn thấy, nơi này có lẽ cũng chẳng có huyền cơ gì về phong thuỷ.
Ngôi mộ đã được xây xong. Thời gian hạ táng cũng đã tính toán sẵn. Tất cả đều do vị cao nhân kia quyết định. Một gia tộc lớn như Đinh gia đương nhiên không thể thiếu quá trình nghi thức.
Tống Du chỉ đứng đó, yên lặng nhìn xem.
Phía trước, tiếng khóc thét vang lên, tiền giấy đã đốt bị gió thổi lên, những đốm lửa bay khắp nơi.
Mùi nhang nến vô cùng nồng.
"Tích tích lách cách..."
Tiếng pháo nổ quanh quẩn khắp nơi trong núi.
Theo phong tục của nơi này, sau khi hạ tặng, người thân phải đặt cành dương liễu lên đỉnh đầu, nhanh chóng trở về nhà. Cho dù thế nào cũng không được quay đầu lại, thế là một đám người đốt đèn lồng lên cùng nhau trở về.
Đèn đuốc nối thành một dải ở trong núi.
"Tiên sinh..."
Lão giả lại đi đến trước mặt Tống Du lần nữa.
Đối mặt với phú ông đã đưa ra quyết định chôn người sống vào bên trong quan tài này, Tống Du vẫn khẽ cười như cũ, nói với hắn.
"Lão trượng, tại hạ đã biến cỏ cây thành người giả, nên không thể cách người giả quá xa. Nếu cách quá xa, chỉ sợ người giả sẽ lập tức biến lại thành cây cỏ. Theo như suy đoán của tại hạ, lệnh tôn và tiểu nương tử Tào gia hợp táng ở nơi này nhằm mục đích thay đổi phong thủy, chỉ sợ phải đợi một lát nữa mới được. Mời các vị quay trở về trước, tại hạ sẽ ở lại đây canh giữ một lát, đảm bảo buổi tối người trong phủ có thể cao gối ngủ ngon."
"Ai da, vậy xin đa ta tiên sinh."
Lão giả vội vàng hành lễ.
"Chỉ là lão hủ sao giám để tiên sinh ở lại một mình canh giữ nơi này, lão hũ sẽ gọi mấy tên nhóc trẻ tuổi ở lại đây với tiên sinh."
"Người nhiều cũng vô dụng, vẫn là nên mời mọi người trở về đi."
"..."
Lão giả nghe vậy, mặc dù vẫn còn do dự, nhưng hắn cũng không dám phản bác những chuyện huyền học như vậy. Huống chi khoảng thời gian trước, trong nhà xảy ra biến cố, mấy người chết liên tục, còn có quỷ hồn lang thang lúc nửa đêm và cả tiếng sét trong màn đêm giống như thần tiên tức giận tối hôm nay. Mọi chuyện khiến hắn bị doạ không nhẹ, lúc này cũng không dám chất vấn, cuối cùng chỉ đành đồng ý.
"Không biết lúc nào tiên sinh sẽ quay trở về?"
"Có lẽ là trước khi trời sáng, cũng có thể là sau khi trời sáng."
"Lão hủ xin được đợi tiên sinh."
"Mời trở về đi..."
"Tào gia tiểu nương tử này..."
Tiểu nương tử bị doạ không nhẹ, nên không dám tin tưởng các vị lần nữa. Nàng sẽ ở cùng với chúng ta, sau đó ta sẽ đưa nàng cùng quay trở về."
"Đa tạ tiên sinh..."
Lão giả gật đầu, được hậu bối dìu đỡ, rời đi không quay đầu lại.
Lúc này ở đây chỉ là lại đạo sĩ, Tam Hoa nương nương với gương mặt vừa ngạc nhiên, ngây thơ, vừa tràn ngập sự tò mò đứng ở bên cạnh hắn và kiếm khách áo xám với gương mặt lạnh lùng. Ngoài ra còn có nữ tử phải vịn vào nhành cây mới có thể đứng vững.
Bạn cần đăng nhập để bình luận