Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 289: Ở Chỗ Này

Tống Du thu hồi ánh mắt, ý cười đầy mặt, vừa đi vào nhà vừa nói chuyện với mèo con đang đi bên cạnh:
"Xem ra sau này ta phải nhờ Tam Hoa nương nương kiếm cơm ăn rồi."
"Được!"
Giọng điệu của mèo Tam Hoa rất dứt khoát, cực kỳ nhiệt tình, giống như là đột nhiên tìm được giá trị miêu sinh rồi.
Tống Du không khỏi bừng tỉnh.
Phải rồi...
Tam Hoa nương nương vốn là mèo thần, không phải dạng mèo bình thường, chuyện bắt chuột thay người này đối với nàng mà nói không chỉ đơn giản là hành vi sinh tồn, nó còn là chức trách, là phương pháp thành thần của nàng.
Làm chuyện này có thể khiến cho nàng cảm thấy vui vẻ và thỏa mãn.
"Phải rồi, vị tiểu nhị bên kia không biết Tam Hoa nương nương là mèo thần, chỉ coi Tam Hoa nương nương như là một con mèo hoang bình thường, mong rằng Tam Hoa nương nương chớ trách móc hắn, cũng chớ để chuyện này ở trong lòng."
"Tam Hoa nương nương đã quen rồi."
"..."
Qua nửa buổi chiều.
Vị quản gia kia lại trở lại lần nữa, hắn tự xưng họ Dương, là người hầu của một vị lang trung giữa chức ở Công Bộ.
Chủ nhân trong nhà ngày thường có công việc bận rộn, trong nhà có nạn chuột không thể diệt trừ hết, đến buổi tối không ngủ ngon giấc, rất là khó chịu. Đặc biệt trong nhà hắn còn có con cái đang học tập, buổi tối không thể ngủ được cũng là chuyện lớn.
"Chúng ta đi nhanh hơn đi, đợi lát nữa ngươi muốn về cũng được, nếu không kịp về trước giờ giới nghiêm ban đêm, gặp phải cấm vệ tuần tra thì rách việc, bị trừng phạt là chuyện nhỏ, gặp phải yêu quái bị bỏ mạng mới là đáng sợ."
"Đa tạ đại nhân."
Dương quản gia bước nhanh chân hơn.
Tống Du cũng theo sát bước hắn.
Mèo con thì chạy chậm ở bên cạnh.
Hai người một mèo đi xuyên qua cổng thành, đi thẳng đến cổng lớn của một ngôi nhà.
"Ở chỗ này!"
Dương quản gia đẩy cửa ra, quay đầu lại hỏi hắn:
"Ngươi muốn ở lại phòng nghỉ thế nào?"
"Không cần sắp xếp phòng cho ta."
Tống Du nói:
"Chỉ cần để mèo con nhà ta ở lại trong nhà này là được, buổi tối nàng ở lại để bắt chuột, đến sáng mai ta sẽ đến đón nàng về."
"Vậy ngươi làm thế nào để dụ đám chuột tránh trong động chui ra bên ngoài?"
"Nàng tự có biện pháp của mình."
"Vậy nhờ ngươi nói chuyện với mèo thần nhà ngươi."
"Được."
Tống Du quay đầu lại, nói chuyện với mèo Tam Hoa:
"Tam Hoa nương nương, ta chỉ đưa ngươi đến nơi này thôi, tối nay phải nhờ cả vào ngươi đấy, đợi đến sáng mai ta sẽ tới đón ngươi về."
"Meo-"
Dương quản gia nhìn người này nói chuyện với mèo của hắn, cũng cảm thấy lạ lùng.
Nhớ đến trước kia người này dẫn mèo ra ngoài đi chơi, cũng không ôm mèo, mà để mèo con tùy ý chạy trên mặt đất, con mèo kia cũng chạy sát theo hắn. Hiện giờ hắn lại trịnh trọng nói chuyện với mèo con, còn hô cái gì mà Tam Hoa nương nương, làm như con mèo này có thể nghe hiểu tiếng người vậy. Dương quản gia lại nghĩ đến cửa tiệm của người này có dán tấm quảng cáo trừ tà hàng ma, có lẽ thật sự có chút bản lĩnh.
Có điều, ở Trường Kinh này lắm kỳ nhân, Dương quản gia cũng không cảm thấy kỳ quái.
"Như vậy là được rồi?"
"Được rồi."
Tống Du cười, chắp tay nói với Dương quản gia:
"Mong quản gia đối xử tử tế với mèo con nhà ta, chớ để nó bị bắt nạt."
"Yên tâm, chủ nhân nhà ta ôn hòa hiền lành, tiểu chủ nhân cũng đã đến tuổi thi cử công danh, tri thư đạt lý, sẽ không bắt nạt mèo con nhà ngươi đâu."
Dương quản gia hơi dừng lại:
"Ngươi vẫn nên nhanh chóng trở về đi, nếu không quá giờ giới nghiêm, thì bị trừng phạt là chuyện nhỏ, gặp phải yêu quái mới là chuyện lớn."
"Đa tạ."
Tống Du chắp tay, xoay người rời đi.
Dương quản gia vẫn đứng ở cửa, thấy hắn đi thong thả chậm rãi, vừa định mở miệng nhắc nhở, lại suy nghĩ lại, nuốt lời nói vào trong bụng.
Ông không nhìn nữa, đóng cửa lại, đột nhiên nhìn thấy mèo con đang ngồi ngay ngắn trên mặt đất, ngẩng đầu nhìn chằm chằm vào ông không chớp mắt.
Dương quản gia nghĩ ngợi, mới chắp tay nói với nàng:
"Vậy xin làm phiền Tam Hoa nương nương."
"Meo -"
Mèo con quay đầu nhìn về phía hoàng hôn ở chân trời.
"Ha..."
Dương quản gia dường như nghe hiểu nàng đang muốn nói gì. ...
Tuy nơi này là đông thành, nhưng cách chỗ tây thành không bao xa, có điều Tống Du vừa mới mua hai cái bánh bao ở sạp bên đường, vừa mới đi ngang qua đường cái ngăn giữa đông thành và tây thành thì đã nghe thấy tiếng la thanh báo hiệu đến giờ giới nghiêm.
Lúc tiếng la vang lên, bóng đêm đã dần tối xuống, người đi trên đường vốn không nhiều lắm, số cửa hàng trong nhà dân đang mở bán cũng chỉ còn ít ỏi mấy căn, vừa nghe thấy âm thanh này, mấy cửa hàng còn lại cũng nhanh chóng đóng cửa, đám người dân đang đi trên đường cũng nhanh chóng chạy về nhà mình.
Âm thanh có tổng công ba trăm âm vang.
La thanh đan xen với tiếng đóng cửa.
Nhưng vừa mới gõ đến một nửa, trên đường đã không còn bóng người, chỉ còn lại thành thị quạnh quẽ dưới ánh trăng, đường phố cũng trở nên trống trải, chỉ còn lại một mình đạo nhân đang đi bộ trên đường.
Bạn cần đăng nhập để bình luận