Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 154: Khía Cạnh Khác

Sau đó lại có hai gã giang hồ lên sàn đấu để đối chiến. Ngô nữ hiệp vẫn giảng giải giúp hắn như trước, Tống Du nghiêm túc nghe, cảm thấy nàng giảng giải còn hay hơn trận đấu của hai người trên đài.
Dần dần cũng tới lúc tan cuộc. Cao thủ mạnh nhất ra đối chiến một ván, đặt một dấu chấm câu xuất sắc. Chỉ là đã đến giờ, đại hội luận võ Liễu Giang cũng nên kết thúc.
Theo như lời Ngô nữ hiệp nói, các cao thủ đứng đầu trên giang hồ mỗi người có bản lĩnh riêng, thậm chí còn có thể khắc chế lẫn nhau, nếu như muốn đánh thật thì còn phải dựa vào trạng thái lúc đó của mỗi người và ý khả năng phát huy, thậm chí là độ may mắn cho nên rất khó có thể công nhận danh hiệu đệ nhất giang hồ, đệ nhị giang hồ.
Hơn nữa các cao thủ trong giang hồ đều là người có thế lực vậy có địa bàn, hoặc là ở Dật Châu hoặc là ở Hủ Châu, hoặc là phương nam, hoặc là phương bắc.
Mà người phương bắc rất khó thừa nhận đại hiệp nổi danh ở phía mình không bằng phương nam, người phương nam cũng tuyệt đối không tán thành chuyện vị tiền bối đã được nghe tên từ lúc nhỏ không sánh bằng người phương bắc, mọi chuyện lại để là như vậy.
Có vài người nổi danh bên ngoài, thật ra năng lực không xứng đáng với danh vọng, chỉ là mọi người đều là nhân sĩ trong giang hồ, đã đến mức này, thế lực khắp nơi, cũng phải suy xét đến rất nhiều chuyện, còn muốn kết giao để gặp mặt ngày sau, cho nên rất ít người đi vạch trần.
Cũng có rất nhiều danh sĩ trong giang hồ không dựa vào vũ lực, mà dựa vào tài lực và phẩm hạnh. Giống như bị Sa công nào đó, là người thích làm việc thiện, coi trọng chuyện nghĩa đi trước. Phàm là có người giang hồ quy phục dưới trướng của hắn vậy chắc chắn sẽ được khoản đãi tốt, ăn ngon uống ngọt, mà nếu có người giang hồ gặp chuyện khó xử tìm đến hắn vậy nhất định sẽ kiệt lực tương trợ vậy có thương tích thì trị bệnh bốc thuốc, còn tự mình sắc thuốc cho người khác uống, nếu nhiều người đi ngang qua cửa nhà hắn vậy gõ cửa một cái, cho dù xưa nay chưa từng quen biết, chỉ là một tên vô danh tiểu tốt chưa giang hồ thì hắn cũng sẽ đối xử với ngươi như khách quý, trước khi đi còn chuẩn bị lộ phí đưa người đi ra mười dặm, thậm chí còn được nhiều người giang hồ tôn kính hơn cả các trưởng môn của môn phái lớn.
Chẳng lẽ đây không phải là một khía cạnh khác của thế giới này hay sao?
Thật ra Tống Du cảm thấy những chuyện này còn thú vị hơn cả luận võ.
"Đại hội đã kết thúc, ta và Tam Hoa nương nương cũng nên đi rồi, đa tạ nữ hiệp đã mời và giảng giải giúp, cũng coi như làm cho tại hạ hiểu được một ít chuyện trong giang hồ, làm ta mở mang tầm mắt rất nhiều."
"Ta đã nói rất nhiều lần, người trong giang hồ đã gặp tức là quen biết, nhân duyên có thể so với bạn cũ, huống chi ngươi và ta đã gặp nhau rất nhiều lần, cũng là chuyện khó có được, không cần phải khách khí như vậy làm gì."
"Lần sau ta chắc chắn sẽ nhớ."
"Ngươi đang định đi đến chỗ nào?"
"Đi tới đạo quan ở ngoài thành."
"Như vậy cũng khá tốt, chắc chắn ở đó sẽ tốt hơn so với trong thành."
"Đúng là rất thanh tịnh."
"Khi nào các ngươi rời khỏi an thanh?"
"Qua mấy ngày nữa."
"Tiếp theo người định đi đến hướng nào?"
"Trước tiên ta sẽ đến Hủ Châu một lần."
Tống Du thành thật đáp.
Còn về sau này, nói ra thì thật xấu hổ vậy nhưng mà ta chưa nghĩ đến."
"Đúng là người tiêu sái! Đi một đoạn đường tính một đoạn đường!"
"Ngô nữ hiệp thì sao? Ngươi phải về Dật Châu sao?"
"Đại hội Liễu Giang còn chưa kết thúc, mấy ngày nữa mới xong. Có điều ngày mai ta sẽ đi luôn, bởi vì ta không trở về Dật Châu, không đi chung một đường với sư phụ ta. Hì hì, dù sao hai người chúng ta cũng chỉ gặp nhau ở nơi này thôi."
Ngô nữ hiệp nhếch miệng cười:
"Có điều chuyện giang hồ vốn dĩ là không ngừng gặp nhau rồi không ngừng biệt ly, đều là chuyện bình thường cả, không cần phải học thói lải nhải dài dòng như đám văn nhân."
"Nữ hiệp cũng là người tiêu sái."
"Hay đêm nay chúng ta cùng đi ăn một bữa cơm đi?"
"Không phải tại hạ không muốn, chỉ là đêm nay thật sự không được."
"Sao vậy?"
"Ngày hôm qua cơn mưa vừa kết thúc, trời hửng sáng, các đạo hữu ở trong đạo quan lên núi hái nấm, đã nhặt được không ít. Sáng nay trước khi ra ngoài họ đã nói với ta, bảo ta về sớm một chút để ăn nấm."
Tống Du lộ ra vẻ xin lỗi:
"Nếu như ta không quay về thì chỉ sợ bọn họ sẽ phải chờ đợi, trong khoảng thời gian này ta đã được quan chủ và các đạo hữu chiếu cố rất nhiều, sao ta có thể để bọn họ thất vọng được."
"Như vậy cũng đúng."
"Vậy hẹn ngày khác gặp lại đi."
"Vậy ngày mai ngươi đến trong thành tìm ta, trưa mai chúng ta gặp nhau, ta ở lữ quán bên cạnh cửa thành phía bắc, ta mời ngươi ăn thịt uống rượu coi như là một bữa tiệc để tạm biệt ngươi."
Ngô nữ hiệp nói, thuận miệng sắp xếp lịch trình ngày mai:
"Sau khi ăn xong bữa cơm này, vừa ra khỏi cửa, giang hồ to lớn, phỏng chừng về sau ta và ngươi sẽ không còn gặp lại nữa."
"Ta nhất định sẽ tới."
"Ngươi về đi."
Ngô nữ hiệp vẫy tay, xoay người tiêu sái rời đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận