Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 205: Hôm Nay Sẽ Ở Đây Sao?

"Đạo sĩ, đây là đâu?"
"Không biết."
"Hôm nay sẽ ở đây sao?"
"Có lẽ vậy."
Một con đường uốn lượn xuyên qua đồng cỏ trong rừng,
Tống Du tùy ý đi lại, không có nơi nào muốn đi, chỉ lên núi ghé ngang, ngẩng đầu ngắm hoa.
Rất khó để tưởng tượng, một ngọn núi xuân sắc đẹp đến cùng cực, chỉ là một hạt giống hoa Khương Phác do một vị sư tổ ở nhiều năm trước tùy ý gieo xuống mà phát triển thành như vậy, có một số việc tưởng chừng như bình thường, nhưng nghĩ kỹ lại thực sự tuyệt không thể tả.
Càng kỳ diệu hơn là, sau khi nghĩ đến điều này, lúc đi đi lại lại trong đó, có cảm giác cùng với vị sư tổ năm đó vượt không gian mà gặp mặt.
Phải cảm ơn sơn thần.
Phải cảm ơn tổ sư.
Đáng tiếc mây ngũ sắc thì dễ tan lưu ly thì dễ vỡ, vật tốt trên thế gian thường không bền, loại hoa này một năm chỉ tồn tại vài ngày, mỗi lần dừng lại nơi này một lát, khi hoàng hôn gió đông cũng không ngừng bóc từng cánh hoa, lâng lâng mà rơi xuống, lúc gió núi khô hanh lập tức giống như rơi xuống một trận mưa hồng nhạt.
Chỉ đành khuyên gió đông, hãy trầm tĩnh. ... ...
Ánh nắng ban mai đầu tiên đến từ chân trời xa, xuyên qua đám sương mù trong núi, từ đỉnh núi dần dần đi xuống, bao phủ toàn bộ đỉnh núi, vì vậy khắp núi đồi Khương Phác Hoa đều đắm chìm trong nắng sớm, trong phút chốc, bất kể là hồng hay trắng đều rõ ràng và sạch sẽ đến vô cùng.
Tắm trong nắng sớm với hoa xuân còn có một con chim én.
Một con én đen trắng, nhìn kỹ thì thực ra không phải đen tuyền mà là xanh đen, dưới ánh mặt trời mang theo chút ánh kim loại bóng láng, nó tự do bay lượn giữa trời và đất, lúc lên lúc xuống, lúc bên trái lúc bên phải. Sương sớm ở trên núi kết thành một chùm nhìn từ trên cao, cũng chính nhìn từ góc này mà Khương Phác Hoa bị sương sớm che đậy một nửa trông thật tráng lệ và mờ ảo, mỗi cái cây biến thành một đóa hoa, nối thành một vùng phủ kín cả núi đồi.
Đây là một vẻ đẹp mà ánh mắt của người bình thường khó mà thấy được.
"Vù..."
Chim én lại xuyên qua đám sương sớm trong núi, bức tranh mờ ảo trước mắt nhanh chóng trở nên rõ rệt, sau đó nó gập cánh lại, đột nhiên lao xuống, chui vào trong biển hoa màu hồng.
Lướt qua ngọn và xuyên qua nhánh cây, rất khéo léo, như là đang ghé qua thế giới của các loài hoa, trong tầm mắt toàn là hoa hồng.
Hoa trong mắt chim én to hơn trong mắt người, mỗi một đóa đều to gần bằng chính nó nên mới có một vẻ đẹp khác nhau. Khi đi qua một bông hoa, có thể thấy rõ được kết cấu và đường hoa văn của nó, mơ hồ mang theo một chút hương hoa thoang thoảng ở chóp mũi.
Thỉnh thoảng va vào và đi qua nó.
Đây là một thú vui mà người bình thường cũng không thể trải nghiệm được.
Cho đến khi một đạo sĩ xuất hiện.
Đạo sĩ kia đang ngồi xếp bằng giữa rừng Khương Phác Hoa, dưới người đắp một cái chăn lông cừu, túi ống để bên cạnh. Con ngựa màu đỏ thẫm đang gặm cỏ dưới tán cây xanh, ở trong mắt con chim én giống như một vật khổng lồ. Một con mèo tam thể đoan chính ngồi bên cạnh đạo sĩ liếm móng vuốt, bỗng nhiên phát hiện điều gì, nâng đầu nhìn nó chằm chằm.
Gió đêm trong núi, hoa hồng nhạt rơi xuống không biết bao nhiêu.
Cánh hoa vẫn đang không ngừng rơi xuống.
Dù là đạo sĩ hay là chăn lông cừu, hoặc là cái túi ống bên trên, tất cả đều là những cánh hoa của Khương Phác Hoa rơi xuống trên đó, ngay cả con ngựa màu đỏ thẫm cũng dính vài miếng phấn hoa trên đó.
Trái lại trên người mèo tam thể thì lại sạch sẽ.
Có lẽ là quá nhỏ, cánh hoa không rơi xuống được.
Nhưng...
Một cánh hoa nhẹ nhàng rơi xuống lại vừa vặn rơi xuống đỉnh đầu của mèo tam thể.
Mèo tam thể lập tức bật người, lộ ra vẻ nghi hoặc, lập tức ngửa đầu muốn thấy vật rơi xuống đầu mình, mà động tác này làm cho cánh hoa trên đỉnh đầu rơi xuống. Vì thế mèo tam thể nâng móng vuốt sờ lên đỉnh đầu mình thì sờ không thấy cái gì, vì thế càng thêm nghi ngờ, vì thế ở trên tấm chăn lông cừu lộn nhào một vòng, ngay cả chim én cũng không quan tâm.
Chim én gặp cánh, giống như một mũi tên lao về phía đạo sĩ.
"Vù..."
Đạo sĩ mở mắt.
Cúi đầu nhìn cơ thể mình đều là cánh hoa, kỳ thực đã thấy ít, sáng nay vừa mới tỉnh dậy thì thấy trên tấm chăn đã phủ đầy cánh hoa.
Tiện tay nhặt lên một cánh hoa, đặt trước mắt nhìn kỹ, so sánh sự khác biệt trong mắt chim én.
"Đạo sĩ."
"Hả?"
"Vừa rồi ngươi sờ ta đúng không?"
"Coi như là vậy đi?"
"Ngươi sờ ta làm cái gì?"
"Ta không sờ."
"Vậy thì ai sờ?"
"..."
Tống Du từ trong chăn đứng lên, rũ cánh hoa từ trên người rơi xuống:
"Đã lúc chúng ta phải đi rồi."
"Ồ."
Mèo tam thể tự giác rời tấm chăn, đứng trên bãi cỏ phủ đầy cánh hoa, cúi đầu nhìn xuống rồi lại ngửa đầu nhìn lên, đợi cho đạo sĩ kia rũ bỏ những cánh hoa từ tấm chăn, sau đó gấp lại, lấy túi ống đặt trên lưng ngựa, mèo tam thể mới từng bước theo sau.
Bạn cần đăng nhập để bình luận