Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 233: Trói Buộc

Tống Du nói:
"Sáng sớm hôm qua bắt đầu leo núi."
"Vậy phải vòng quanh bao xa?"
Thôi Nam Khê rất kinh ngạc.
"Hai trăm dặm."
"Vì sao không ngồi thuyền tới thẳng đây?"
"Nghĩ là phong cảnh ven hồ cũng rất đẹp, nên đi vòng cũng chẳng hề gì."
"Tiên sinh nhã thú quá!"
"Chẳng qua là không có chuyện gì làm thôi."
"Nghe tiên sinh là nhân sĩ Dật Châu, sao lại đi tới đây?"
"Dạo chơi thiên hạ, dọc đường Bình Châu."
"Tự tại quá! Nếu ta trẻ hơn vài tuổi, cũng sẽ gửi cả đời người cho thiên địa như tiên sinh!"
Thôi Nam Khê lắc đầu một cái:
"Hà cớ gì lại bị chuyện tranh việc nước phân việc nhà trói buộc. . ."
"Vì sao túc hạ lại tới nơi này vậy?"
"Thực ra không dám giấu, vô tình đắc tội quyền quý trong triều, lại dính líu đến bè phái tranh giành, bị cách chức đến đây."
"Thì ra là như vậy."
"Ôi. . ."
Thôi Nam Khê không khỏi than thở.
"Túc hạ cứ thoải mái, đời người lên lên xuống xuống, đều là chuyện thường."
Tống Du cũng thuận miệng khuyên giải đôi câu.
"Ta không sợ cách chức quan, dù là cách chức ta đến nơi vắn vẻ, không phải vẫn có thể đổi sang một phong cảnh mới sao? Tại hạ cũng từng là người yêu thích cảnh đẹp."
Thôi Nam Khê không biết than thở thế nào:
"Chẳng qua là khi còn trẻ từng quyết tâm phải lưu danh sử sách, ha ha, nhắc tới cũng không sợ tiên sinh cảm thấy Thôi mỗ tự đại, mấy chục năm qua, Thôi mỗ đọc vạn quyển sách, đi ngàn dặm đường, tự nhận là bác cổ hiểu kim, thiên văn địa lý không một thứ gì không biết, ở trường kinh làm quan mấy năm cũng coi là người có tiếng trong số các quan văn ẩn sĩ, nhưng lại không thể thực hiện hoài bão, quả thật là chuyện rất ăn năn."
"Thế sự khó lường, tương lai còn dài."
"Tiên sinh không cần trấn an, thơ ca của ta khó mà được thiên hạ khen ngợi, con đường triều chính cũng khó mà được vào sử sách. Việc này cũng không có gì, được bao nhiêu người có thể lưu danh sử sách chứ? Chỉ là nếu sớm biết như vậy, không bằng ta tốn thêm chút thời gian đi khắp núi sông thiên hạ, tìm tiên để hỏi! Tục ngữ có câu, ngàn dặm tìm tiên không ngại xa, cả đời ngao du núi non, không phải hay hơn sao?"
Đây là lý do các học giả thích nói chuyện cùng tăng lữ, đạo nhân.
Bọn họ cho là tăng lữ đạo nhân là người ngoài, dù là ven đường vô tình gặp được tăng lữ đạo nhân, cũng rất thích gửi gắm tâm sự với bọn họ, tìm họ để giải sầu. Thậm chí là vì là người gặp được ven đường nên càng dễ mở lời.
Tống Du càng về sau càng để việc nghe là chính.
Đi qua rừng cây lá đỏ, quần áo lại tăng thêm một lớp.
Thôi Nam Khê đi thở hồng hộc, nghe tùy tùng và Tống Du khuyên, lại cưỡi lừa.
Chỉ thấy phía trước có núi tuyền cản đường.
Nước suối đến khoảng đầu gối, chảy hơi siết, đường trơn trợt, hơn nữa còn là sườn núi nghiêng, hướng nước chảy chính là vực sâu vạn trượng.
Phải đi, phải mạo hiểm, phải vượt qua sông.
Thôi Nam Khê ngồi ở trên lưng lừa, hai người thì cởi giày, vén ống quần lên, chuẩn bị dắt lừa vượt sông, nhìn họ bước vào trong nước, là biết suối lạnh tới mức nào.
Tống Du vốn cũng định cởi giày, nhưng còn chưa kịp cởi ra, con ngựa tảo hồng bên cạnh đã nằm xuống, một đôi mắt đen láy lanh lợi nhìn chằm chằm hắn. Nhìn phía trước, Thôi Nam Khê cũng quay đầu lại, để xem hắn làm thế nào vượt qua đoạn nước này, dù hắn không biết cưỡi ngựa cũng phải để hộ vệ dắt lừa hai chuyến, ý là muốn đưa hắn qua sông.
Tống Du suy nghĩ một chút, nói một câu cảm ơn với con ngựa, lên lưng của nó.
Người dắt lừa đổi từ tùy tùng thành hộ vệ, hộ vệ một cái tay nắm thật chặt dây cương con lừa, một cái tay còn đưa ra đỡ tùy tùng, sợ hắn trượt chân té xuống.
Con ngựa cao lớn một chút, đi muốn vững vàng hơn một chút.
Có đạo nhân ở trên lưng, đi vững hơn hẳn.
"Ngựa này của tiên sinh thật thần kỳ."
"Cả chặng đường đi cũng may là có nó."
"Nói ra thì chúng ta cũng may mắn, trước khi gặp tiên sinh, Thôi mỗ cũng còn gặp phải mãnh thú sơn quái, nhờ có Tư Nhạc, mới có thể bình an vượt qua. Trên đường đi, càng ngày càng xa cuộc sống dưới núi, nhưng hoàn toàn không có độc trùng mãnh thú tới quấy nhiễu, cũng hoàn toàn không có sơn tinh quỷ quái viếng thăm, chắc là cách thần tiên càng ngày càng gần."
Thôi Nam Khê có chút hưng phấn:
"Chúng ta hôm nay khả năng cao có thể tìm thấy thần tiên."
"Có lẽ vậy."
Vượt qua đoạn sông này, phía trước là vách đá, có một sợi cáp sẵn dẫn tới bên kia vách đá.
Nơi này sương mù dày hơn hẳn.
Sương cho tới đầu núi bên kia mới hết, đã có vô số người đi qua Tầm Tiên Lộ. Chính là sợi cáp sắt trước mặt này ngăn cản, ngăn cản phần lớn người muốn lên đỉnh núi Vân Đỉnh tìm tiên.
Đứng ở bên vách đá nhìn xuống dưới...
Mây trắng như biển, sương mù cuồn cuộn.
Nếu bạn ngẩng đầu một cái...
Núi Vân Đỉnh ở ngay phía trên sương và mây ở phía đối diện.
Bạn cần đăng nhập để bình luận