Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 298: Tám Chín Phần

Chương 298: Tám Chín Phần
Nữ tử nhận chén trà, uống một hớp, mới tiếp tục nói:
"Nếu ta nói chỗ của bọn yêu quái đó cũng rất sang trọng, ừm không thấy đặc biệt lắm, ngược lại rất hạn chế, chưa bao giờ hút cạn con người trong một hơi, mà chỉ khiến cho lưng của bạn đau một thời gian, hiện giờ vẫn là như vậy. Nhưng sau này, có thể là bọn yêu quái hút nhiều dương khí hơn, nên càng bành chướng, cứ hai mươi ba mươi ngày lại xuất hiện một lần, đổi thành mười ngày xuất hiện một lần, thậm chí vài ngày sẽ lại xuất hiện, người bị hại cũng càng ngày càng nhiều. Vẫn như mọi khi không hút cạn dương khí, nhưng không ngăn nổi nam nhân đến thường xuyên, có nhóm người đó, nghiện không thể ngăn nổi bản thân, dần dần, trong thôn bên cạch đã có người chết."
"Quan phủ đâu?"
"Quan phủ đã để ý từ lâu, nhưng lúc đầu không xuất hiện nhiều, cũng không có người chết. Quan phủ cũng không để ý nhiều, phái người đến đó mấy lần nhưng đều không tìm được, cho nên họ không thèm quan tâm đến điều đó, họ chỉ treo một tấm biển ở con đường gần đó, chỉ cần nói với người qua đường rằng trên con đường này có quỷ khiến mọi người chú ý là xong. Nhưng vào thời điểm đó, nhiều người đã đến đó Đặc biệt là để tìm kiếm nó, nào quản được điều này? Ngay cả khi quan binh đến đó, một số người thậm chí còn bảo họ đừng xen vào chuyện của họ."
Ngô nữ hiệp dừng một chút, đột nhiên tò mò nhìn Tống Du, tiến lại gần hỏi:
"Loại chuyện này thật sự gây nghiện đến vậy sao? Có thể khiến người ta liều mạng như vậy?"
Nét mặt Tống Du rất bình tĩnh:
"Đã là quỷ, có lẽ có năng lực khác."
"Vậy bọn họ có được xem là tự nguyện không?"
"Có lẽ là có, có lẽ là không."
Tống Du ngừng một chút:
"Dù là cách nào, nhưng hại đến mạng người thì đều không được."
"Ừm..."
Ngô nữ hiệp dài giọng nói, trong mắt hiện lên một tia tò mò, nhưng cũng không quên việc này, tiếp tục nói:
"Sau đó chính phủ phái quan binh đi, cũng tìm tiên sinh trong dân gian đến bắt yêu tóm quỷ, còn dám cáo thị phía trước đi tìm các cao nhân của Thiên Hải Tự, nhưng bọn quỷ quái rất gian tà, mỗi lần triều đình phái người đến đó, bất kể là quan binh hay người tài cũng vậy, họ đều chỉ có thể nhìn thấy một ngọn núi hoang, thậm chí ta cũng chưa từng nghe nói có người giang hồ nào đầy nghị lực đi ngang qua chân núi gặp bọn chúng, hình như chúng chỉ chọn những quả hồng yếu đuối."
"Núi hoang? Không phải núi Đào Hoa sao?"
"Lúc đầu có người còn nghi ngờ cây đào ở đó đã thành tinh nên đều bị đốn hạ, nhưng cũng không có biện pháp..."
Ngô nữ hiệp sờ sờ cằm, trong mắt hiện lên vẻ hung hãn của người giang hồ, trong lòng cũng giả vờ làm theo cách xử sự của người giang hồ:
"Theo ta, e là trong núi có dã quỷ, giấu rất kỹ, nếu muốn dựa vào quan binh để bắt chúng, sợ là phải đục thủng ngọn núi này."
"Có thể."
Ý tưởng của nữ hiệp này rất đơn giản nhưng cũng là một cách hữu hiệu để bắt yêu trừ quỷ trong thời buổi này.
Ở đâu có quỷ ám?
Đào mộ.
Ven đường sơn yêu chặn đường cướp của?
Đốt núi.
Đơn giản mà thô bạo.
Ngô nữ hiệp lại nhấp một ngụm trà và nói:
"Ta cảm thấy đây là vấn đề rắc rối nhất. Chủ yếu là không hề tìm thấy yêu quái, nếu có thể tìm thấy chúng, coi ta chém chết từng con một!"
Chỉ nghe tiếng đạo nhân bên cạnh vang lên"
"Không khó."
"Hả?"
"Nếu thông tin nữ hiệp là chính xác, ta nghĩ bọn họ hẳn là có năng lực nhận diện kẻ xâm nhập. Khó khăn đầu tiên là làm sao tự che giấu đạo hạnh của bản thân và huyết khí."
"Ngươi biết?"
"Tại hạ tinh thông đạo này."
"Chắc chăn?"
"Tám chín phần."
"Vậy đi thử xem."
"Hôm nay hơi muộn, chúng ta không thể đi hết bốn mươi dặm trước khi trời tối. Hơn nữa, hôm nay là đêm cuối cùng Tam Hoa Miêu đi bắt chuột ở nhà Diệp viên ngoại, ta phải đưa Tam Hoa Miêu đến nhà Diệp viên ngoại."
"Mặc ngươi quyết định."
"Tiếp theo là phủ đệ của Chu tướng quân, ta muốn nói với Chu tướng quân, con mèo của ta mệt rồi, cần nghỉ ngơi mấy ngày trước khi đi..."
Bên cạnh hắn vang lên âm thanh khe khẽ:
"Meo-"
"Ồ, là nói dối, ta đã lừa Chu tướng quân."
Tống Du nói thêm.
"Chiều mai chúng ta khởi hành, hẳn là có thể đến trước buổi tối, không biết thời gian đó nữ hiệp có tiện hay không."
"Chắc chắn rồi!"
"Làm phiền nữ hiệp đi công bố danh sách."
"Không có gì! Ngươi bắt yêu bắt quỷ đều giỏi hơn ta, mấy chuyện vặt vãnh này để ta là được!"
"Đa tạ nữ hiệp."
"Đi thôi..."
Ngô nữ hiệp bưng chén trà uống một ngụm cạn sạch, sau đó đặt xuống rời đi.
Nhưng vừa bước đến cửa bên cạnh, lấy chìa khóa mở cửa vào nhà mình, ta nghe thấy một giọng nữ trong trẻo từ nhà bên cạnh truyền đến:
"Ngươi phải đi bắt yêu quái sao?"
"Gần như vậy."
"Vậy còn Tam Hoa Miêu?"
"Lần này mang theo Tam Hoa Miêu đi cùng không tiện, nhưng nguyên nhân chủ yếu là chúng ta đã tiêu rất nhiều tiền, Tam Hoa Miêu đã làm việc chăm chỉ để kiếm được, chúng ta phải trả tiền nhà, không thể để bị trộm mất cho nên để Tam Hoa Miêu ở nhà trông coi nhà cửa."
"Được rồi!"
"Nhưng chuyện này cũng không dễ dàng..."
"Không sao!"
"..."
Ngô nữ hiệp lắc đầu, đẩy cửa phòng ra.
Làm như chưa nghe thấy gì.
Bạn cần đăng nhập để bình luận