Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 460: Loại Nước Đắng Ngắt

Cuối tháng năm, đỉnh điểm của mùa hè, bầu trời đầy sao.
Dòng người đi lại trên đường dường như vẫn chưa phát hiện ra điều đó.
Chỉ là lúc đạo sĩ đã đi tới gần cửa nhà, thì thấy một cái bóng nhảy từ trên lầu hai xuống, ngã nhào trên mặt đất, sau đó người nọ lại lảo đảo đứng lên, chạy ra phía xa.
Trong màn đêm tăm tối, hắn đâm trúng không ít người.
Mọi người trong bóng đêm đều vô cùng bất mãn.
Đạo sĩ không để ý, hắn đi thẳng về phía nhà mình.
Trong nhà còn tối hơn bên ngoài, vừa mới thắp đèn lên, một con mèo Tam Hoa thò đầu ra khỏi bậc thang, nhìn hắn chằm chằm, nói.
"Đạo sĩ, lúc nãy có người tới nhà chúng ta trộm đồ."
"Tam Hoa nương nương vừa định đánh hắn chạy đi, hắn liền tự mình trèo ra khỏi cửa sổ chạy trốn."
"Vậy chắc chắn Tam Hoa nương nương đã doạ hắn chạy mất rồi!"
"Thật vậy à?"
Con mèo trợn tròn mắt nhìn hắn chằm chằm.
"Có lẽ vậy."
Đạo sĩ cầm đèn lên, đi vào trong phòng, lấy nước rửa mặt.
Tam Hoa nương nương nhanh chóng đi từ trên lầu xuống, đi theo sau hắn, ngẩng đầu lên rồi nghiêng đầu nhìn hắn.
"Người kia tới trộm tiền của chúng ta à?"
"Trộm tranh."
"Ồ..."
Con mèo giống như thở phào một hơi nhẹ nhõm.
"Tam Hoa nương nương ngươi nói..."
"Tam Hoa nương nương ta nói..."
"Chúng ta bây giờ đã có tiền rồi, ta đưa Tam Hoa nương nương tới An Nhạc Quán uống trà có được không?"
Đạo sĩ vừa rửa mặt vừa hỏi.
"Là loại nước đắng ngắt đó à?"
"Trà ngon nhất Trường Kinh."
Con mèo nhìn chằm chằm hắn một hồi mới mở miệng hỏi.
"Phải tốn bao nhiêu tiền?"
Đạo sĩ rửa mặt, khuôn mặt tràn ngập ý cười. ...
Đạo sĩ bắt đầu mở cửa lại.
Theo như suy nghĩ của hắn, đóng cửa lâu như vậy rồi, rất nhiều người cũng đã biết thái độ của hắn, cũng giống như suy nghĩ của hắn, vẫn có người tới nhà hỏi thăm.
Những người này chưa hẳn đều là những quý nhân quyền quý có máu mặt trong kinh thành, cũng có một số người chỉ là người có lòng tò mò rất nặng hoặc suy nghĩ đơn giản, có một số người mấy ngày nay không tới nên không biết hắn đã đóng cửa gần nửa tháng này, cũng có một số người thực sự đến tìm hắn để nhờ hắn trừ tà diệt ma, bắt chuột.
Đạo sĩ tiếp đón từng người một.
Tuy nhiên, lúc này hắn đã bỏ tấm bảng trừ tà diệt ma xuống, nếu thật sự có dân chúng tới tìm hắn nhờ trừ ta diệt ma, hắn cảm thấy những người đó quả thực cần giúp đỡ, cũng sẽ đi một chuyến, nếu là quan lại quyền quý muốn dựa vào điều này để bấu víu quan hệ, để ngừa sau này chuyện này sẽ xảy ra ngày càng nhiều, không thể ứng phó nổi, hắn hầu như đều sẽ uyển chuyển từ chối, mời họ đi tìm cao nhân dân gian khác ở Trường Kinh.
Còn về những người tới mới Tam Hoa nương nương đi bắt chuột, vì để cho Tam Hoa nương nương vui vẻ, đạo sĩ hầu như đều không từ chối. Giá tiền cho những quý nhân, quan lớn cũng giống vậy, năm trăm tiền một lần.
Đã giảm bớt được rất nhiều chuyện rườm rà, nhưng hắn vẫn không được yên tĩnh như trong tưởng tượng.
Vài ngày sau, tiết Đại Thử.
Thời tiết bước vào thời kỳ nắng nóng đỉnh điểm của mùa hè.
Tống Du lựa chọn một buổi sáng mát mẻ, đổi lại y phục bình thường, sáng sớm đã đưa cô bé tới An Nhạc Quán ở đông thành.
Mặc dù lúc này vẫn còn sớm nhưng người trong quán cũng không ít.
Những người này đều ăn mặc rất lộng lẫy, có lẽ phần lớn đều là người giàu có.
Tiểu nhị vô cùng nhiệt tình, giới thiệu với hắn.
"Đây là lần đầu tiên khách quan tới đây, lại tới vào sáng sớm, tiểu nhân đề cử với khách quan trà Trường Diệu Xuân, mùi trà rất đậm, uống vào một bình có thể nâng cao tinh thần, duy trì tinh thần của khách quan suốt cả ngày. Nếu khách quan tới đây vào quá nửa buổi chiều, tiểu nhân không dám đề cử loại trà này cho khách quan, uống xong tối sẽ không ngủ được."
"Bao nhiêu tiền?"
"Không đắt, ba trăm tiền một bình, tặng thêm cho khách quan một khay hoa quả."
"Còn có trà khác không?"
"Tiểu nhân đề cử cho khách quan trà Tiên Sơn Dẫn, trà này gần đây rất được nhiều người hoan nghênh, hương vị của trà này thanh đạm nhưng lâu dài, ung dung nhàn nhã thưởng thức một bình trà, giống như thần tiên trên núi, chỉ hai trăm tiền một bình, không tặng trái cây."
Tiểu nhị cười hì hì nói.
"Lúc này đang ít người, nếu khách quan cần, tiểu nhân có thể mời người pha trà giỏi nhất trong quán tới pha trà cho khách quan."
"Loại trà mà mấy vị bên cạnh đang uống là..."
"Ai da, đó chính là chiêu bài của quán chúng ta, là Thanh Trúc Thưởng mà các quý nhân đều rất thích, trà này do chủ quán tự tay pha, vẽ hoa, bốn trăm tiền một bình, hương vị và dáng vẻ bên ngoài đều tuyệt vời nhất."
Tiểu nhị nói tiếp.
"Nếu là trước đây, trà này vẫn do lão chủ quán tự tay pha. Bây giờ, tuổi tác lão chủ quán đã cao, đổi sang chủ quán mới, tuy nhiên, chủ quán mới cũng là con trai trưởng của lão chủ quán, trà nghệ của hắn cũng được thừa hưởng lại từ lão chủ quán, không kém chút nào."
Mỗi lần nhắc tới tiền, lông mày của cô bé càng nhíu chặt lại.
Bạn cần đăng nhập để bình luận