Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 81: Quan Sát

Cứ tới một nơi, Tống Du sẽ dừng chân quan sát một lát.
Mà Tam Hoa nương nương lúc đầu chỉ nghĩ tới việc mua ngựa, dần dần cũng bị thu hút bởi những màn biểu diễn tạp kỹ này, nàng nghe lời đi theo sát bên cạnh Tống Du, mở to đôi mắt nhìn chằm chằm khung cảnh náo nhiệt xung quanh.
Mỗi khi có người đem mâm tới xin tiền thưởng, Tống Du đều không hề né tránh mà cho người ta vài đồng bạc.
Bình thường chỉ người trong giang hồ mới rộng lượng như vậy.
Không phải người trong giang hồ có tiền, mà người trong giang hồ biết những khó khăn của người giang hồ, vì biết rõ nên mới càng coi trọng. Cho nến nếu không xem thì thôi, một khi đã xem, cho dù có túng quẫn tới mấy cũng phải cho người ta ít nhiều.
Chỉ là lúc đã xem xong chuẩn bị rời đi, Tống Du bỗng thấy có gì đó khác lạ, hắn đưa tay sờ lên ngực, nửa xâu tiền hắn mang theo vẫn còn nhưng hai khối quan ngân đã không cánh mà bay.
"..."
Thú vị đấy!
Tống Du bèn quay về lại, hắn nhìn người đàn ông trung niên vẫn đang làm ảo thuật, biểu diễn màn di chuyển đồ vật ở bên kia.
Hắn lại nhìn xung quanh, ai nấy đều lớn tiếng khen hay.
Thỉnh thoảng lại có người ở khách điếm bên cạnh ném tiền xuống.
Hắn không nói gì cả, chỉ đứng yên một chỗ mà chờ.
Đi dạo lâu như vậy, buổi trưa đã qua từ lâu, những gánh xiếc, ảo thuật rong lần lượt ngừng diễn, nói rằng họ sắp phải ăn cơm, khi ấy người xem xung quanh mới dần dần tản đi.
Lúc này, Tống Du mới đi tới chỗ một người diễn ảo thuật rong.
Người này ước chừng ba mươi, bốn mươi tuổi, thân hình cao to vạm vỡ, nét mặt hung dữ, lúc này hắn đang ở cùng với mấy người tùy tùng, cầm chén xúc từng muỗng cơm to.
Thức ăn của hắn cũng khá ngon, còn có miếng thịt lớn.
"Đồ ăn của túc hạ thật phong phú."
Tống Du đứng ở trước mặt hắn, khẽ mỉm cười rồi nói chuyện.
Người diễn ảo thuật rong ngẩng đầu lên thì thấy một thanh niên dắt theo một cô bé, hắn không khỏi sững người một lát, vẻ mặt ngơ ngác hỏi.
"Không biết khán quan tìm ta có chuyện gì, chúng ta phải ăn xong mới biểu diễn tiếp."
"Không có chuyện gì to tát cả."
Tống Du khách sáo đáp lời, giọng nói nhẹ nhàng.
"Lúc này khi ta xem túc hạ biểu diễn ảo thuật ở chỗ này thì bạc trên người bỗng nhiên biến mất, không biết túc hạ có nhìn thấy hay không?"
"Hả?"
Người diễn ảo thuật rong sờ đầu nói.
"Tiền của khán quan rơi mất, vậy thì khán quan nên đi báo quan mới phải. Hội miếu này người đông phức tạp, không tránh khỏi có vài tên trộm trà trộn vào trong... Không phải khán quán xem xong những tiết mục biểu diễn của chúng ta, liền cho rằng chúng ta thật sự có thể khiến cho đồ vật của ngươi biến mất đấy chứ? Chẳng lẽ ngươi muốn vu oan chúng ta?"
Nói tới đây, hắn liền nổi giận.
Cơ thể hắn vốn đã cường trắng, vẻ mặt thô kệch, lúc này hắn còn nhíu mày trừng mắt, không thấy vẻ ngốc nghếch đâu nữa, chỉ còn lại nét hung ác dọa người.
Tống Du vẫn điềm đạm thong dong nhu cũ.
"Chỉ là tại hạ thấy chiêu vẫy đến phất đi của túc hạ mặc dù không tính là xuất thần nhập hóa, nhưng cũng đã đạt tới đỉnh cao, xem ra tài nghệ của túc hạ cao thâm hơn tại hạ rất nhiều, cho nên mới tới hỏi thăm một câu."
Vẻ mặt của người diễn ảo thuật rong lập tức cứng đờ.
Thực ra lúc làm ảo thuật, hắn hoàn toàn không dùng chiêu vẫy tới phất đi gì cả, mà chỉ sử dụng bàn tay khéo léo của mình, nhưng lúc này hắn cũng không giải thích hay phủ nhận điều gì, chỉ quan sát Tống Du một hồi, sau đó lập tức chắp tay lại hỏi.
"Xin hỏi các hạ từ đâu tới?"
"Tại hạ Tống Du của Phục Long Quan, Âm Dương Sơn."
"Thì ra là một vị đạo gia, thất kính rồi."
"Không dám."
"Không biết đạo gia đánh mất bao nhiêu?"
"Hai mươi lượng quan ngân."
Người diễn ảo thuật rong lập tức xoay người, vẫy tay với người bên cạnh, hắn không thừa nhận số tiền đó là do chính mình trộm, cũng không phủ nhận điều gì, ngay cả một câu khách sáo như "có thể gặp gỡ tiên sinh coi như chúng ta có duyên, tài vật mà tiên sinh đánh mất để chúng ta bổ sung vào là được, coi như kết giao bạn bè" cũng không nói, chỉ lệnh cho thuộc hạ lấy tiền ra.
Hai khối bạc dắt ở thắt lưng, không phải hai khối mà hắn đánh mất, nhưng số lượng thì vừa đúng.
Tống Du ước lượng số bạc hai lần, rồi cầm lấy cất đi.
Chỉ có thể nói rằng người trong giang hồ khó phân thiện ác, nhưng dẫu sao thì họ cũng đáng được coi trọng.
"Đa tạ."
"Đắc tội rồi."
"Chẳng qua tại hạ còn có một câu hỏi."
Tống Du nói tiếp.
"Túc hạ vốn có bản lĩnh như thế, tại sao lại làm nghề này?"
"Đạo gia nói đùa rồi."
Người đàn ông trung niên bật cười, nói chuyện cũng thoải mái hơn.
"Chiêu gọi đến phất đi này vốn có nguồn gốc từ tạp kỹ giang hồ, hơn nữa những năm nay, chúng ta cũng chỉ có một tài nghệ như thế mà thôi, trừ cái nghề này ra chúng ta còn có thể làm gì khác để kiếm tiền chứ? Hay đạo gia cho rằng, chúng ta đóng giả làm đại sư cao nhân đi lừa gạt những người quyền quý sẽ quang vinh và nhẹ nhàng hơn cái nghề này?"
"..."
Tống Du không khỏi suy nghĩ một hồi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận