Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 688: Dự Đoán

"Đi thôi."
Đạo sĩ thu hồi tầm mắt, cũng xoay người rời khỏi nơi này.
Dường như đã được dự đoán trước, khi người Quy Quận lần nữa trào dâng dũng khí đi vào Hòa Nguyên, người thương nhân năm đó lại đi tới nơi này lần nữa, hắn cũng phải rung động khi nhìn thấy ngọn núi lớn nguy hiểm trở bỗng nhiên xuất hiện này. Trăm ngàn năm sau, khi các văn nhân mặc khách đi tới nơi này, nhìn thấy ngọn núi này còn hạ bút làm thơ, viết văn.
Dường như có thể đoán được hương hỏa ngày sau của nơi này.
Bài ngọn núi là thần vốn là truyền thống trong dân gian, huống chi đây là một ngọn núi thần đặc biệt tới như vậy.
Đạo sĩ cũng đã đi xa.
Ngựa Tảo Hồng im lặng đi theo phía sau, mèo Tam Hoa vẫn đứng yên tại chỗ, nhìn tấm bia đá thêm vài lượt, sau khi đọc xong hàng chữ, nó mới quay người bước từng bước nhỏ chạy theo sau.
Đám người lại lên đường đi về phía Bắc. ...
Tiểu lại họ Kim đã đợi bọn hắn gần hai tháng ở cửa thành Bắc.
Trong hai tháng này, hàng ngày cho dù là ban ngày hay buổi tối, hắn đều đứng ở đầu tường nhìn về phía Bắc, một lần đều nhìn rất lâu.
Cho dù khoảng cách xa xôi, dù gì địa thể nơi này cũng bằng phẳng, dù thành có cao cũng không thể nào nhìn thấy cảnh tượng ở Tuyết Nguyên, thế nhưng vẫn có thể nhìn thấy bầu trời ở nơi đó.
Mãi cho tới mấy ngày trước, đại dịch ở Hàn Tô mới được khống chế, bản thân cho dù có gan đi xem, cũng không dám tự tiện ra khỏi thành. Ngược lại là đội ngũ tới đưa thuốc từ những nơi khác tới, còn có cả đại phu. Nghe nói sau khi người ở những địa phương khác biết được tin về Thái thần y đã tự động tìm tới nơi này. Những người này ở lại trong thành, có lúc sẽ rời khỏi thành đi ra ngoài, đi tới những thôn xóm ở phía trước chữa bệnh, đưa thuốc. Có một số thôn xóm cách Tuyết Nguyên không quá xa, có thể nghe được tin tức về Tuyết Nguyên trong miệng của những người này.
Mười mấy ngày trước, nơi đấy gió nổi mây vần, thỉnh thoảng vào buổi tối còn có thể nhìn thấy ánh sáng lập lòe, giống như có sấm chớp, nhưng khoảng cách quá xa nên không hề nghe thấy tiếng sấm.
Mười mấy ngày sau, dân chúng lại nghe thấy những người ra khỏi thành tặng thuốc kia quay về nói rằng băng tuyết ở Tuyết Nguyên đã tan, tuyết lớn bay khắp trời, thỉnh thoảng lại có sấm sét tàn phá khắp nơi, vô cùng thần kỳ.
Nghe được tin này, cho dù là quý nhân ở trong thành cũng không nhìn được đi tới tường thành hướng về phía đó, nhìn xuống phái Bắc, bọn hắn chỉ cho rằng lại có thần tiên hạ phàm đang trừ yêu ở Tuyết Nguyên.
Người dân Hàn Tô chịu thiệt hại nặng nề, đương nhiên rất hy vọng lần này có thể tiêu diệt hoàn toàn yêu ma ở Tuyết Nguyên.
Nhưng chuyện này đã diễn ra vài lần, không ai dám chắc được.
Mãi cho đến hết tháng giêng, đến tháng hai.
Khói mù trên bầu trời ở nơi đó đã tản đi, nghe người tặng thuốc trở về nói, bão tuyết quanh quẩn khắp nơi ở Tuyết Nguyên cuối cùng cũng đã dừng lại, thậm chí lớp tuyết tích tụ cũng đã tan ra.
Sau này, Thư đại hiếp đi cùng tiên sinh tới Tuyết Nguyên đã về tới dưới thành, hỏi xin hắn chút lương khô, sau đó lại vội vàng thúc ngựa rời đi, không biết đi tới nơi nào. Tựa như từ đó về sau, nghe nói bão tuyết ở Tuyết Nguyên đã hoàn toàn bình ổn, khói mù trên bầu trời cũng hoàn toàn biến mất, lớp tuyết ngày càng mỏng đi, còn có nước tuyết chảy từ Tuyết Nguyên ra bên ngoài.
Cho dù là dân chúng hay quan lại ở trong thành đều vô cùng vui mừng.
Tiểu lại họ Kim đương nhiên cũng rất vui mừng, chỉ là bên trong sự vui mừng lại có mấy phần khiếp sợ.
Tuần cuối cùng của tháng hai.
Đại dịch ở Hàn Tô đã bị diệt trừ, cửa thành lần nữa được mở ra.
Mặc dù vẫn có rất ít người ra vào thành, nhưng những người may mắn còn sống ở trong thành đều bước ra khỏi nhà.
Trên đường cuối cùng cũng đã nhìn thấy bóng người.
Mọi người thăm hỏi lẫn nhau, xúc động chuyện trò, phảng phất như những người cùng chung tay vượt qua đại nạn, có một cảm giác rất kỳ diệu khó nói nên lời.
Đương nhiên sẽ không ai có thể quên được trận linh vũ vào mùa đông năm ngoái kia, không ai quên được thần Thổ Địa đã báo mộng, càng không ai có thể quên được đạo sĩ và tăng nhân đi đã vào Bệnh Thiên Phường để chữa bệnh, trừ tai họa cho người dân.
Hôm đó, nơi nhiều người nhất chính là ngôi miếu ở trong thành.
Nơi có hương hỏa nhiều nhất không phải thần phật bên trong chính điện, mà là ngôi miếu nhỏ cao khoảng nửa người nằm ở bên trái lối ra. Trước miếu có rất nhiều mảng bùn xếp chồng lên nhau, trên đó cằm đầy nhang, hương khói nghi ngút.
Nói ra cũng thật trùng hợp, cũng vào buổi tối cửa thành được mở ra đó, tất cả dân chúng ở huyện Hàn Tô đều mơ cùng một giấc mơ. Trong mơ bọn họ lại gặp được thần Thổ địa đã nhắc nhở dân chúng ra ngoài hứng cốc vũ cam lâm năm đó, vẫn là một lão phụ nhân hiện lành tên là La Doanh Hoa, thế nhưng cơ thể của bà đã cao hơn lần nằm mơ trước.
Thần Thổ Địa nói với mọi người, vào ngày mùng 1 tháng giêng năm nay có thần tiên bước vào Tuyết Nguyên, dưới sự trợ giúp của Lôi Công, tốn 7749 ngày cuối cùng cũng đã trấn áp được yêu vương Tuyết Nguyên, từ nay về sau Hòa Nguyên sẽ quay trở về dáng vẻ yên bình như trước.
Bạn cần đăng nhập để bình luận