Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 91: Hoa Này Có Màu Vàng

Tam Hoa nương nương thủ thỉ:
"Hoa này nở rồi."
Tống Du nhìn về phía trước, nhỏ giọng đáp lời:
"Đúng vậy."
"Hoa này có màu vàng."
"Đúng vậy."
"Ngươi vẽ là màu đỏ."
"Ngươi vẫn còn nhớ."
"Ta rất thông minh."
"Đúng vậy."
"Vì sao ngươi lại vẽ màu đỏ?"
"Tình cờ vẽ thôi."
Nói đến đây, quỷ ảnh đột nhiên biến mất.
Tống Du chỉ có thể lắc đầu đầy tiếc nuối.
Những điều tốt đẹp trên thế gian không tồn tại lâu dài.
Ngay lập tức hắn đi lấy đèn dầu, muốn cầm đèn để ngắm hoa vào ban đêm.
Thật ra mai vàng chính là sáp mai của kiếp trước. Ban đầu nó được gọi là mai vàng, nhưng có người nói rằng Tô Đông Pha và Hoàng Sơn Cốc thấy những cánh hoa mai vàng trông giống như sáp ong, liền đặt tên cho nó là sáp mai. Cũng có người nó rằng Hoàng Đình Kiên cảm thấy cánh hoa của sáp mai giống như nữ nhân dùng tay vặn xoắn sáp nặn thành, vậy nên gọi là sáp mai. Bất kể như thế nào, gọi như vậy cũng đều là vì cánh hoa của nó óng ánh, giống như một chất sáp lạ kỳ.
Cũng bởi vì nở vào tháng chạp nên thường được viết là mai vàng.
Sáp mai không giống như hoa mai, sáp mai nở nhiều nhất vào mùa đông giá rét và thường có màu vàng, hoa mai chủ yếu nở vào mùa xuân và phần lớn có màu đỏ. Theo như sự phân chia của hậu thế thì một cây thuộc họ Cesaceae và một cây thuộc họ Rosaceae. Người đời sau khó có thể phân biệt được hoa mai trong thơ cổ cái nào là sáp mai, cái nào là hoa mai, Tống Du cũng chưa từng gặp qua văn nhân, nếu gặp được văn nhân làm thơ thì chắc hẳn cũng có thể biết được một câu.
Thật ra kiếp trước Tống Du rất ít khi thấy hoa mai nở, mà thường xuyên nhìn thấy sáp mai, ngửi được mùi hương của sáp mai.
Hương của sáp mai gợi lại những ký ức sâu sắc về cố hương của kiếp trước.
Hoa sơn chi của mùa xuân, hoa ngọc lan của mùa hạ, hoa quế của mùa thu, sáp mai của mùa đông, là những hương hoa mà hàng năm đều có thể ngửi thấy. Cho dù là ở nơi thành phố cũng không cần phải lo lắng, chỉ cần đến mùa sẽ có rất nhiều người già xách giỏ hoa hoặc đẩy xe bán hoa khắp đường phố.
Mà mùi thơm ngào ngạt nhất chính là mùi sáp mai.
Hương thơm của nó vừa ngọt dịu, lại vừa thoang thoảng, ngọt hơn hoa quế, nhưng không đậm đà như hoa quế, nhẹ nhàng thoải mái dễ chịu, là hương thơm của ký ức, của cố hương.
Tống Du cảm thấy vô cùng vui vẻ, không đành lòng bước vào trong nhà.
Nhịn không được muốn lấy xuống đóa hoa, cài ở trên đầu của Tam Hoa nương nương. Nhịn không được lại lấy xuống một đóa hoa, đưa lên đầu mũi và say sưa thưởng thức. Nhịn không được đứng hồi lâu dưới gốc cây mai, giương ngọn đèn dầu lên để ngắm nhìn cho kỹ. Nếu không phải dạo này việc đi lại và gửi thư trở nên bất tiện, thì hẳn là sẽ lấy một cành cây gửi cho đạo sĩ ở trong chùa để bày tỏ nỗi niềm nhớ nhung, nhưng vì bất tiện nên đành để lại nó trên cành cây, không muốn lấy xuống.
Ngọn đèn chiếu sáng sáp mai, tạo nên một vẻ đẹp khó có thể diễn tả thành lời.
Càng về đêm, viện tử càng lạnh, mà sáp hoa lần lượt nở rộ trong tiết trời se lạnh khiến chúng càng thêm kinh diễm.
Tống Du trầm mặc, không muốn rời đi.
Nếu lúc này bên ngoài có người đi ngang qua, cũng có thể thưởng thức hương thơm ở trong sân, nếu dừng lại một chút, còn có thể nghe thấy giọng nói nhàn nhạt trong sân.
"Càng ngày càng lạnh rồi, đạo sĩ."
"Phải."
"Ngươi sao còn chưa đi ngủ."
"Không nỡ."
"Hái một cành để mà đem vào ngắm."
"Cũng không nỡ."
"..."
"..."
"Ngươi tại sao lại không nói chuyện?"
"Tam Hoa nương nương cũng không nói."
"Tam Hoa nương nương đang nhìn ngươi."
"Ta đang ngắm hoa."
"Ngươi đang nghĩ gì?"
"Nghĩ về cố nhân."
"Nhớ sư phụ ngươi?"
"Làm sao Tam Hoa nương nương biết?"
"Ta rất thông minh."
"Đương nhiên."
Lúc này Tống Du không chỉ nghĩ đến mỗi sư phụ.
Hương thơm của hoa tỏa ra từ trong ký ức, tất nhiên nó phải liên quan đến những thứ sâu thẳm trong ký ức, người xưa có truyền thống gửi hoa mai để bày tỏ nỗi niềm nhớ nhung của mình, nhưng dù Tống Du có lấy hoa mai đi chăng nữa, cũng không biết gửi đi đâu.
May mắn thay, còn có Tam Hoa nương nương làm bạn đồng hành.
Cũng giúp vơi đi phần nào nỗi cô đơn. ...
Cái rét thấu xương của tháng chạp, hàng ngày hắn vẫn lấy củi về đốt để sưởi ấm, lúc thì âu yếm vuốt ve mèo, lúc lại ngắm hoa, cuộc sống nhàn nhã ở Dật Đô cứ như vậy mà trôi qua ngày này qua ngày khác.
Những sự việc xảy ra mỗi ngày càng lúc một nhiều lên.
Hắn chú tâm chăm sóc những chú ngựa.
Chi tiêu vừa rồi cũng tốn kém hơn một chút.
Nuôi ngựa trong thành thật là phiền phức.
Bạn cần đăng nhập để bình luận