Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 881: Sách Này Dạy Cái Gì

Đạo sĩ dừng lại, ngẩng đầu nhìn nàng, đáp lại :
"Sách."
"Sách gì?"
"Sách truyện."
"Hay không?"
"Hay hơn cuốn của Tam Hoa nương nương."
"Vậy sao không cho Tam Hoa nương nương đọc cái này?"
"Không phải không cho Tam Hoa nương nương xem, chờ ta đọc xong sẽ cho Tam Hoa nương nương đọc."
"Vậy mấy quyển kia?"
"Mấy quyển kia là cho trẻ con đọc, người lớn hay trẻ con đều có thể đọc. Chỉ là trẻ em nên đọc sách của trẻ em, như vậy mới giúp ích cho sự phát triển, trưởng thành của Tam Hoa nương nương."
"Ồ..."
Tiểu nữ đồng lại như trước đi tới, đi tới sau lưng hắn, một tay cầm lấy xiêm y sau lưng hắn, một tay cầm lấy hắn tay áo, hai tay đều nho nhỏ, lại từ cánh tay hắn bên cạnh nhô ra nửa cái đầu, mở tròn hai mắt vẻ mặt nghiêm túc nhìn chằm chằm trong tay hắn sách, không chớp mắt.
Có khi nàng xem không hiểu, liền mở miệng hỏi đạo sĩ.
Có lúc đạo sĩ xem xong bèn lật trang, nàng còn lật ngược trở lại.
Như vậy vừa nhìn liền phát hiện, đạo sĩ đọc sách, hình như thật sự đẹp hơn nàng rất nhiều.
Lúc này ánh sáng cửa tối sầm lại, Ngô nữ hiệp nhẹ nhàng khiêng một cái giường dài, cẩn thận từ cửa bước vào, vừa quay đầu liền nhìn thấy bọn họ:
"Đặt cái này cho các ngươi ở chỗ... Ơ, đang đọc sách đấy à?"
"Phải, ta mua mấy quyển sách dạy vỡ lòng cho Tam Hoa nương nương xem, cũng mua một quyển cố nhân viết cố sự thư, để đọc lúc nhàn hạ, giết thời gian."
Đạo sĩ buông sách đứng lên, tiểu nữ đồng cũng theo hắn mà đứng thẳng người, ngửa đầu nhìn chằm chằm vào nữ tử.
"Đặt ở chỗ này là được rồi."
"Ngươi không cần ta chuyển lên giúp ngươi chuyển lên sao?"
"Cũng không nặng, bọn ta có thể tự mình chuyển lên."
"Được rồi."
Ngô nữ hiệp cũng không miễn cưỡng hắn, tiện tay liền đem giường dài từ trên vai buông xuống, hai bước đi tới, tiện tay cầm lấy trên bàn sách, nhìn một chút mặt trái, lại nhìn về phía đạo sĩ cùng nữ đồng:
"Ngược lại có khi các ngươi sẽ rất thích thú."
"Vào mùa đông ít việc, thời tiết lạnh giá, sưởi nắng hoặc đốt lò sưởi, pha trà đọc sách là chuyện đương nhiên."
"Sách này dạy cái gì?"
"Không dạy được gì nhiều, chỉ có thể giúp học chữ đặt câu, tìm hiểu lịch sử văn hóa, ghi nhớ thêm vài bài thơ đơn giản mà thôi."
"Biết chữ đặt câu..."
Ngô nữ hiệp không khỏi gật gật đầu, cảm thấy là thứ tốt, vì thế nói:
"Tam Hoa nương nương cũng chỉ có một đôi mắt, thoáng cái nhìn không được nhiều như vậy, ta gần đây cũng rảnh rỗi, cho ta mượn một quyển."
"Nữ hiệp xin cứ tự nhiên."
"Nhưng đây là cho trẻ con đọc."
Tam Hoa nương nương nghiêm túc nói với nữ tử.
"Không sao đâu."
Ngô nữ hiệp rất tùy ý khoát tay:
"Trình độ học thức của ta chưa chắc cao hơn ngươi, nhận biết chữ chỉ sợ còn không nhiều bằng ngươi, ta cũng đang cần cái này."
"A, vậy ngươi cầm đi."
Tiểu nữ hài lập tức nói.
"Đừng làm hỏng sách, bọn ta đã tốn không ít tiền đâu."
"Tam Hoa nương nương rất lợi hại, nếu nữ hiệp gặp phải chữ không biết, chỗ khó hiểu, có thể tới thỉnh giáo Tam Hoa nương nương."
Đạo sĩ cười nói.
"Nếu Tam Hoa nương nương cũng không biết, thì có thể tới hỏi ta."
"!"
Ngô nữ hiệp còn chưa nói gì, tiểu nữ đồng dẫn đầu vẻ mặt ngưng tụ, ngừng thở.
Bản thân Ngô nữ hiệp cũng ngẩn người, bất quá nhìn đạo sĩ này, lại nhìn tiểu nữ đồng bên cạnh hắn vẻ mặt đột nhiên trở nên nghiêm túc, nhìn chằm chằm mình, bỗng nhiên liền nở nụ cười:
"Được, ta nếu có chỗ nào không biết hoặc là xem không hiểu, ta sẽ tới hỏi Tam Hoa nương nương, để Tam Hoa nương nương làm tiểu lão sư của ta."
Tiểu lão sư?
Tiểu nữ đồng trực tiếp sững sờ tại chỗ, cả người cứng ngắc, cũng mặt không chút thay đổi nhìn chằm chằm nữ tử chỉ là nhịn không được hít một hơi thật sâu, ngực nhỏ đều phồng lên.
"Vậy ta lấy quyển "Bách gia tính" này, cuốn này đơn giản."
"Được rồi."
"Lát nữa ta mang ghế đến cho ngươi."
"Bọn ta có giường, ghế để lại cho nữ hiệp đi."
"Ta đã mua thêm một cái nữa."
"Vậy cũng được."
Ngô nữ hiệp liền cầm sách rời đi.
Đi tới cửa, còn không khỏi quay đầu lại, cười nói với tiểu nữ đồng:
"Tam Hoa nương nương phải học tập thật tốt, chớ chờ ta tới thỉnh giáo, Tam Hoa nương nương làm lão sư, lại không giúp được ta."
Nói xong liền trực tiếp đi ra ngoài.
Tiểu nữ đồng trì hoãn một hồi lâu, mới bình tĩnh lại, không biết nghĩ cái gì, hướng về phía đạo sĩ, lúc này mới hỏi:
"Tam Hoa nương nương muốn thành lão sư sao?"
"Có chuyện gì vậy?"
"Một con mèo cũng có thể làm lão sư của người lớn sao?"
Vẻ mặt nàng ngưng đọng mà không dám tin.
"Lời đó của Tam Hoa nương nương sai rồi."
Chỉ thấy đạo sĩ lắc đầu cười, ung dung nói:
"Tục ngữ nói rất đúng, học không có trước sau, đạt giả vi sư, từ khi quen biết Tam Hoa nương nương tới nay, ta cũng học được không ít thứ từ Tam Hoa nương nương. Hôm nay Tam Hoa nương nương thông qua thông minh cơ trí cùng chăm chỉ hiếu học của mình, ở trong sách vở học thức trình độ vượt xa Ngô nữ hiệp, đương nhiên một phương diện nào đó cũng có thể làm lão sư cảu Ngô nữ hiệp, cũng giống như dạy cô ấy biết chữ."
Bạn cần đăng nhập để bình luận