Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 901: Suy Nghĩ

Mộc Vân Tử và hai tên đồ đệ thiếu kinh nghiệm sợ cương thi vào nhà nên đã đóng hết cửa lại, chỉ nhìn từ cửa sổ quan sát bên ngoài, sau khi hai sai nha hỏi ý của Tam Hoa nương nương cũng cầm đao nấp trong bóng tối, chỉ để lại tiểu nữ đồng một thân một mình ngồi ở trong ngôi làng trống rỗng, nó ngồi im không nhúc nhích, cũng không làm gì cả, không biết đang suy nghĩ điều gì.
Mãi tới khi trời tối, nó mới trèo lên nóc nhà.
Sai nha và Mộc Vân Tử đều nhìn thấy quá trình nó leo lên mái nhà, trông rất dễ dàng, giống như không tốn bao nhiêu sức lực, động tác của nó cũng không giống con người, ngược lại giống như một loại động vật giỏi leo trèo nào đó hơn.
Mọi người lập tức thấy nó ngồi trên nóc nhà, nó đưa tay vào trong hầu bao lấy một lá cờ ra.
"Xoẹt!"
Sau đó vẫy tay phất cờ.
"Sói tới!"
Một luồng khói đen lập tức bốc lên, khói đen dày đặc, dưới ánh trăng, có thể thấy rõ, khi luồng khói đen rơi xuống đất liền biến thành một bầy sói lớn.
Tất cả đều là những con sói có cơ thể cường tráng, dáng vẻ, lông lá chỉnh tề, sắp xếp cũng rất ngay ngắn, chỉ e cũng phải hơn mười con. Ở nơi dã ngoại, đây cũng coi như một đàn sói không nhỏ.
Ba sư đồ Mộc Vân Tử và hai sai nha thấy vậy cũng không khỏi mở to hai mắt.
Lại nghe thấy một loạt tiếng gió nữa.
"Phùng..."
Là tiếng vải vóc chuyển động do phất cờ.
Lại một luồng khói đen nữa vung ra.
Làn khói rơi xuống đất lại biến thành một đàn sói lớn nữa.
Năm người còn chưa kịp ngạc nhiên, lại nghe thấy mấy đợt tiếng gió kiên tiếp nữa, mấy luồng khói đen liên tiếp bốc lên trời, khi rơi xuống đất, chúng đều biến thành sói lớn.
Lần này chi e phải có hơn 100 con, bọn chúng chen chúc dày đặc, thiếu chút nữa chen không nổi vào con đường trong thôn.
Hơn 100 con sói lớn như vậy, cho dù chỉ hung dữ như những con sói bình thường, cũng không dễ đối phó với chúng.
Chợt thấy tiểu nữ đồng ở trên nóc nhà lại tiếp tục phất cờ, lần này nó không phất ra khói đen nữa, mà cúi đầu xuống nhìn lá cờ, thông qua nét mặt của nó cũng có thể nhìn ra được, dường như đã không còn sói nữa.
Lúc này, năm người mới âm thầm thở phào một hơi.
Tuy nhiên, ngay lúc này, tiểu nữ đồng lại dùng sức phất cờ.
"Phùng!"
Lại một luồng khói lớn bốc lên.
Khói đen ngưng tụ trên không trung mãi không tan đi, sau đó nó từ từ rơi xuống đất, biến thành một con bạch hổ to lớn, hung dữ, kích thước tương đương 1 con trâu. So với con mãnh hổ ở bên cạnh, đám sói lớn cường tráng khoẻ mạnh mọi người nhìn thấy lúc trước trông giống như một bầy chó con.
Năm người hoàn toàn sững sờ.
Sau đó, mọi người lại nhìn thấy tiểu nữ đồng tiếp tục vung tay phất cờ, bầy sói không thấy có động tĩnh gì liền tản ra bốn phía, nhanh chóng biến mất ở trong thôn, mãnh hổ ngẩng đầu nhìn chằm chằm nữ đồng, sau đó cũng từ từ rời đi.
Lúc trước, ở trên Trư Bối Sơn, có không ít linh vận của ác hổ được thu vào bên trong lá cờ, bọn chúng có mạnh có yếu, mạnh nhất chính là mấy con đã thành tinh. Trong bầy hổ, con hổ này không được tính là mạnh, nhưng cũng không phải con yếu nhất, chỉ là bởi vì lúc còn sống, tính tình của nó tốt hơn những con khác, cũng tương đối dịu dàng. Tam Hoa nương nương cố gắng suốt mấy tháng, nó là con hổ đầu tiên mà Tam Hoa nương nương có thể biến ra ngoài, cũng là con hổ duy nhất mà nó có thể biến ra ngoài. Tam Hoa nương nương vô cùng yêu thích nó còn đặt tên cho nó là Đại Hổ.
Đàn hổ ở Trư Bối Sơn đều bất phàm, khiến cho mấy người đang ẩn nấp đều bị doạ sợ không nhẹ.
Sau khi làm xong tất cả chuyện này, Tam Hoa nương nương liền quay đầu quan sát xung quanh một lượt, sau đó ngả người ra sau, dứt khoát nằm xuống nóc nhà cỏ tranh không nhúc nhích.
Sắc trời hoàn toàn tối đen, ánh trăng sáng rực.
Không biết là từ lúc nào, ở phía xa bỗng nhiên có tiếng sói tru vang lên.
"Ngao ô - "
Tiếng sói tru trong trẻo, kéo dài, vang vọng cả bầu trời đêm.
Ba sư đồ nấp ở trong phòng và hai tên sai nha trốn ở đám cỏ tranh lập tức trở nên căng thẳng. Ngay lúc này, tiểu nữ đồng trên nóc nhà cũng lập tức ngồi dậy, quay đầu nhìn về hướng tiếng sói tru truyền đến, ánh mắt của nó như thể xuyên thấu trời đêm, nhìn rõ động tĩnh ở nơi xa, hồi lâu cũng vẫn không xoay đầu lại.
Dưới ánh trăng, có tà vật đi vào thôn. ...
"Đó là loại pháp thuật gì vậy thưa sư phụ?"
Vị đệ tử ở trong phòng không khỏi thắc mắc, hạ giọng hỏi.
"..."
Mộc Vân Tử lắc đầu.
Kỳ thật kiến thức của hắn cũng không nhiều, đây là loại pháp thuật gì, mặc dù hắn đã sống hơn nửa đời người, cũng chưa từng nghe nói qua. Chỉ là thấy lá cờ nhỏ kia vẩy ra khói đen, hắn liền cảm thấy đây không giống như là pháp thuật chính thống của đạo gia.
Bạn cần đăng nhập để bình luận