Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 245: Sắc Phong Chính Thần

Lần trước khi ngồi thuyền, chủ thuyền đã nói với hắn, trong hồ này có một vị nữ thần tên là Kính Thần. Theo truyền thuyết nàng là công chúa của một nước nhỏ nào đó trước loạn thế, nàng mang tâm địa thiện lương, đối đãi với dân chúng rất tốt, lại được sinh ra với mỹ mạo xuất chúng. Sau đó khi chiến loạn bộc phát thì công chúa bị quân địch đuổi tới nơi này, nàng thà chết cũng không chịu ủy thân cho địch, tiếp đó lựa chọn nhảy xuống hồ tự sát. Về sau thế nhân vì muốn cảm niệm sự thiện lương và khí tiết của nàng nên mới lập cho nàng cái miếu ở bên hồ, đồng thời tôn nàng làm Hồ Thần Hồ Kính Đảo.
Bây giờ nàng đã được sắc phong Chính Thần một cách quang minh chính đại. Và cũng chính vì có nàng nên hồ này mới yên tĩnh như vậy.
Chủ thuyền còn nói thêm, thỉnh thoảng có văn nhân tài hoa hơn người chèo thuyền du ngoạn trên hồ, đứng trên thuyền thấy bầu trời sao tinh tú mà xúc động không thôi, còn không quên bật thốt ra câu danh thiên danh ngôn ngợi ca vẻ đẹp. Đến buổi tối ngủ thiếp đi lại gặp được Kính Thần nhập vào giấc mộng của hắn, còn tự mình nói lời cảm tạ với hắn.
Không biết chuyện như vậy có thực hay không, hay là văn nhân nói lung tung, hay là thế nhân lan truyền tin đồn thất thiệt, tóm lại nhiều văn nhân đến nơi này thích dừng chân giữa lòng hồ trong đêm đen cũng là có nguyên nhân cả.
Tống Du cũng không rối rắm những chuyện này quá lâu, hắn chỉ hỏi:
"Không biết nửa đêm Kính Thần tới tìm là vì chuyện gì?"
"Quấy nhiễu thanh mộng của tôn giá, kính xin thứ lỗi."
Đầu tiên Kính Thần cung kính hành lễ với hắn, sau đó mới nói tiếp.
"Chỉ là thiếp thân là Hồ Thần của Hồ Kính Đảo này, có cao nhân đến thăm thì sao có thể không ra chào đón? Lần trước lúc tôn giá tới thiếp thân đã cảm nhận được, chỉ là chưa biết chân diện của tôn giá nên đã thất lễ, lần này tôn giá lại đến, âu cũng xem như có duyên phận, nếu thiếp thân lại đóng cửa không gặp thì quá thất lễ rồi."
"Kính Thần hiểu lầm."
Tống Du nói với Kính Thần:
"Chẳng qua là tại hạ nghe nói phong cảnh giữa hồ xinh đẹp không gì sánh bằng mới đặc biệt tìm đến để cảm thụ một phen, suy cho cùng đã là chuyện năm ngoái rồi. Nhưng bầu trời sao đêm hôm đó thật sự làm cho tại hạ nhớ mãi không quên, vì thế bèn nhân diệp lần thứ hai đến hồ Kính Đảo mà lại tới ngắm nhìn một lần, tuyệt không có ý quấy nhiễu Kính Thần."
"Vậy thì thuần túy là hữu duyên, kính xin tôn giá xuống dưới nước một lần."
"Kính Thần không cần đa lễ như vậy."
"Thiếp thân cũng chỉ vì ngưỡng mộ phong thái của tôn giá, lại nghĩ đến hữu duyên nên đã chuẩn bị chút rượu và thức ăn, muốn mời Tôn giá xuống nước một hồi mà thôi."
"..."
Hắn nghĩ thế nào cũng không tiện cự tuyệt.
"Nhưng tại hạ cũng không phải tới đây một mình, còn có một vị đồng bạn, cũng không tiện bỏ lại nó lại mà đi dự tiệc một mình."
"Là vị miêu nữ kia sao?"
"Đúng vậy."
"Nó là đồng bạn của tôn giá ư?"
"Ta và nó kết bạn, đã đồng hành cùng nhau trải qua một năm non nước, tính ra cũng đã làm bạn được hai năm."
"Thì ra là như thế."
Trong ánh mắt Kính Thần có chút khác thường.
"Vậy chi bằng cũng mời nó đến."
"Nhưng chúng ta đi như thế nào đây?"
"Thiếp thân tự có thần thông."
"Được."
Ngay sau đó chỉ thấy khuôn miệng xinh đẹp của Kính Thần phun ra một ngụm bạch khí. Một ngụm khí này rơi xuống trên người Miêu Nhi, cũng rơi xuống trên người Tống Du, trước mắt nhất thời mờ mịt, trong lúc đó từng vòng tròn gợn sóng lay động không ngừng.
Đến khi lấy lại tinh thần, bọn hắn đã đến trước một lầu gác.
Lầu gác này được tu sửa tao nhã, rất có phong vận thời xưa, có lẽ mang đậm phong cách thời đại mà Kính Thần từng sống. Đỉnh đầu có một bình phong trong suốt để ngăn cách nơi đây với hồ nước khổng lồ, quả là động thiên có khác.
Lúc này là đêm tối, không biết ánh sáng ban ngày có thể xuyên qua hồ nước chiếu tới nơi này hay không, chỉ biết hiện tại chung quanh không có ánh sáng mặt trời. Nhìn từ bên ngoài, khắp nơi trong lầu các này đều có các cột đèn ngọc thạch, cột đèn khảm nạm từng viên minh châu phản chiếu ra ánh sáng trắng bạc yếu ớt, mà bên trong lầu các lại đèn đuốc sáng trưng, khắp nơi đều có thị nữ lui tới.
Tống Du cúi đầu nhìn xuống... Bên chân hắn có một con Miêu Nhi, lúc này mới tỉnh nên còn đang mơ mơ màng màng, nó nằm sấp trên mặt đất dùng chân sau gãi vành tai mình, đột nhiên phát hiện có điều gì đó không đúng, theo phản xạ nhìn về phía hắn với vẻ mặt hoang mang, lại khó hiểu nhìn sang Kính Thần đang đứng trước mặt.
"Đạo sĩ, đây là đâu? Nàng là ai? Sao ta lại đến nơi này? Đây có phải là một giấc mơ không?"
"Đây là phủ đệ của Hồ Thần hồ Kính Đảo, vị này chính là Hồ Thần, nàng mời ta và ngươi tới nơi này làm khách, đây có thể là mộng, nhưng cũng có thể không phải."
Tống Du kiên nhẫn giải đáp từng câu hỏi của nó.
"Hai vị, mời."
Kính Thần làm động tác mời với họ.
Bạn cần đăng nhập để bình luận