Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 458: Tác Phẩm Xuất Sắc

Tam Hoa nương nương thì hay hóa thành người, ở dưới lầu viết chữ, viết độ hơn nửa ngày, thỉnh thoảng không quên lên lầu mấy lần, liếc mắt nhìn hắn một cái.
Cũng có đôi khi Tam Hoa sẽ biến thành mèo, chạy ra ngoài chơi, bắt ve trên cây liễu, hoặc là ghé vào cửa phơi nắng ngủ trưa, hoặc là đi ra ngoài chơi với các con mèo khác, mỗi đêm cũng theo lẽ thường mà đi bắt chuột.
Chỗ dây cỏ do ữ hiệp mang đến do chính cô tự bện đã giúp họ đuổi muỗi.
Tam Hoa nương nương tặng mấy con chuột, coi như hoàn lễ.
Mãi đến một buổi hoàng hôn cuối tháng năm, đạo sĩ mới rốt cục nghỉ ngơi một chút, duỗi lưng đi ra khỏi nhà.
Hắn thay một bộ quần áo bình thường, ra ngoài tản bộ.
Tới gần ngày mùng ba, thời tiết càng ngày càng nóng, rất oi bức, đến lúc hoàng hôn mới có thể khá hơn một chút, nhưng chạng vạng hôm nay có gió, không khí cũng dễ chịu hơn.
Đạo sĩ đi dạo một vòng, đi vào quán trà đối diện, gọi một bình trà ngon, ở góc ngồi xuống chậm rãi uống.
Hắn ngồi tới lúc trời tối dần.
Trường Kinh hiện giờ không giới nghiêm, buổi tối có nhiều người ra đây uống trà, có người còn chơi đánh bạc, có người nghe kể chuyện xưa, cũng có người tụ tập cùng một chỗ, chia sẻ những câu chuyện chỉ thuộc về bạn bè.
Sát vách vách có vài văn nhân, vừa uống trà, vừa thưởng thức truyền tụng văn chương.
Tống Du nghe được vài câu liền biết được.
Đó là cuốn Mây trên đỉnh Thôi Nam Khê.
"Thôi Công viết bài văn này thật đúng là rất hay, cuối cùng ông cũng cho ra đời một tác phẩm ấn tượng."
Có một vị văn nhân gật đầu nói.
"Bản thân Thôi Công đã là người uyên bác đa tài, hành văn xuất chúng, chỉ là vì quá khó khăn, khốn khổ với sách vở, nên không có cơ hội ngắm nhìn thiên hạ rộng lớn mà thôi."
Một vị văn nhân khác đáp:
"Nhưng từ sau khi Thôi Công bị giáng chức đến Bình Châu xa xôi nơi, tâm tính tự nhiên cũng khác trước, lại gặp gỡ được tiên nhân, tạo ra được một tác phẩm xuất sắc."
"Theo ta thấy a, cũng là bị ảnh hưởng bởi tiên khí tiên nhân, thiên chuyện xưa này vốn rất kỳ diệu, chỉ cần viết chi tiết, đó là tác phẩm xuất sắc, phàm là viết được khá nhiều, rất có thể được lưu truyền thiên cổ."
"Âu Đài huynh nói cũng có lý..."
"Nhưng Thôi Công là một thư sinh văn nhược, lại có can đảm trèo qua xích sắt, cũng không phải người bình thường có thể làm được. Qua cảm ngộ của xích sắt, cũng không phải ai cũng có thể viết ra được. Huống hồ nếu không có Thôi Công, đổi lại là người khác, chỉ sợ dù gặp phải tiên nhân cũng khó có thể đồng hành, đồng hành, cũng khó có thể đi tới Vân Đỉnh sơn."
"Thật đáng ngưỡng mộ."
"Ai nói không phải..."
Đạo sĩ bên cạnh nghe được câu chuyện, trong lòng cũng cảm thấy thoải mái. ...
"Sắc trời dần tối, lúc này vừa hợp để kể chuyện thần tiên ma quỷ, những lời đồn trong kinh thành."
Thuyết thư tiên sinh có dáng người hơi béo đi tới, hắn phẩy quạt giấy một cái, quạt vào vị trí có một lớp mồ hôi mỏng trên mặt mình.
"Để chư quân vừa hóng mát vừa nghe."
Một hành khách quen thuộc ở bên dưới lập tức hỏi.
"Hôm nay tiên sinh kể chuyện gì?"
"Có lẽ mọi người cũng đã nghe nói về chuyện xảy ra ở phú thái uý mấy ngày trước, quan phủ cũng đã ra thông cáo, nói rõ rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì."
Thuyết thư tiên sinh nói tiếp.
"Chiều hôm qua, tên yêu nhân dùng yêu pháp tà thuật lừa gạt toàn phủ thái uý đã bị quan sai bắt được, nói ra cũng thật đau lòng, đường đường là thái uý, lớn tuổi rồi mà còn hồ đồ như vậy."
"Yêu nhân đó có dáng vẻ ra sao?"
"Không phải người ba đầu sáu tay, cũng không phải người lưng hùm vai gấu, hắn chỉ là một kỳ nhân giang hồ biết yêu pháp, dáng người vừa lùn vừa gầy, có một chòm râu dê. Nghe nói sáng sớm ngày mai, hắn sẽ bị kéo đi bêu trên đường, lúc đó hẳn là cũng sẽ bị đưa tới chỗ của chúng ta đi một vòng, đến lúc đó, nếu chư quân muốn đi xem, chỉ cần tìm một cái ghế, ngồi xem ở ven đường là được."
Thuyết thư tiên sinh vừa vừa nói vừa trừng lớn hai mắt, giọng điệu bắt đầu trở nên vô cùng quỷ dị, giống như muốn dùng một phương thức khác để nhấn mạnh những lời hắn đang nói, nhằm thu hút sự chú ý của mọi người đến bầu không khí lúc này...
"Chư vị đừng cảm thấy dáng vẻ người này xấu xí mà coi thường hắn!"
Đám đông quả nhiên không ai nói chuyện nữa, chỉ nhìn chằm chằm hắn.
Thuyết thư tiên sinh vô cùng hài lòng với phản ứng của tất cả mọi người, xem ra đây chính là bản lĩnh kiếm tiền của hắn, sau đó hắn lạnh lùng hừ một tiếng.
"Tên yêu nhân kia có thể lừa cho phủ thái uý xoay vòng vòng, ở bên trong kinh thành, dưới chân thiên tử, vậy mà hắn cũng dám tri triển yêu thuật một cách trắng trợn như vậy nhưng lại không bị các lão gia quan lại phát hiện ra, há lại không có chút bản lĩnh nào?"
Phía dưới lập tức trở nên yên tĩnh.
"Tin tức ngầm."
Thuyết thư tiên sinh thấp giọng nói.
"Nghe nói sau khi tên yêu nhân đó chạy trốn, vẫn là quốc sư phái thuộc hạ là cao nhân của Tụ Tiên Phủ ra tay, mới biết được người đó trốn ở đâu. Sau đó, cao nhân của Tụ Tiên Phủ hợp lực với Vũ Đức Vệ và cầm quân cùng nhau truy bắt, rất nhiều người bị hắn hại chết, cuối cùng mới có thể bắt được hắn."
"Thật lợi hại!"
Mọi người bên dưới vô cùng ngạc nhiên.
Bạn cần đăng nhập để bình luận