Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 953: Đây Không Phải Tin Đồn

"Nghe nói bệ hạ mới ra quyết định hôm qua, trong triều có rất nhiều người bất mãn với chuyện này."
"Ngươi xem, tuổi tác bệ hạ quá cao. Càng lớn tuổi lại càng dễ mềm lòng."
Một văn nhân khác nói.
"Phần lớn là bệ hạ nửa đường đổi ý, hoặc bị bá quan khuyên nhủ, tối hôm qua đã thả Trường Bình công chúa đi, lệnh nàng phải nhanh chóng rời kinh trong sáng hôm nay."
"Bệ hạ có thể thượng vị cũng nhờ có công lao của công chúa."
"Nghe nói rất nhiều năm trước, lúc Trường Bình công chúa mới phò tá bệ hạ, bệ hạ đã từng hứa, cho dù nàng có ra sao, bệ hạ cũng đảm bảo sẽ cho nàng một đời vô lo."
"Trần huynh, đây chỉ là tin đồn, chỉ là niệm tình thân và công lao ngày trước mà thôi."
"Đây không phải tin đồn!"
"Bị biếm đi đâu?"
"Nghe nói là Nghiêu châu..."
"Nghiêu Châu? Đó là một nơi khỉ ho cò gáy, chướng khí mờ mịt."
"Trường Bình công chúa có tiền có nhân lực, mặc dù thế lực ở trong triều lúc trước đã bị nhổ cỏ tận gốc, nhưng tiếng tăm vẫn còn đó, không ít người làm quan ở bên ngoài đã từng đi tới phủ của nàng, bái kiến nàng, thậm chí còn có môn sinh trước đây của nàng sinh sống ở đó. Thêm vào đó, rõ ràng bệ hạ vẫn còn niệm tình xưa, cho dù nàng sống ở đâu cũng vẫn rất tốt."
Vẫn là văn nhân mặc trang phục sang trọng kia nói.
"Chỉ là đương nhiên cũng không thể gây ra sóng gió gì nữa."
Tống Du vừa nghe, vừa ngoảnh đầu nhìn sang đội ngũ.
Chính giữa có một cỗ xe ngựa lớn, nhìn ra được mới thay đổi cách trang trí, đổi hết những chỗ xa hoa hoặc tượng trưng cho thân phận địa vị thành vải dầu bình thường, vì vậy nhìn cũng gần giống như người giàu có bình thường.
Bỗng nhiên một cơn gió thổi tới, nhấc tấm rèm lên.
Xuyên qua ô cửa nhỏ, có thể nhìn thấy một phụ nhân đang ngồi bên trong, gương mặt chừng 40 50 tuổi, trên mặt có nếp nhăn, hiện lên vẻ già nua, mái tóc đã hoa râm, nàng đang cúi đầu xuống ho khan, cầm khăn lụa che miệng, dường như cảm giác được tấm rèm của mình bị gió nhấc lên, ánh sáng hiện ra, nàng không khỏi ngoảnh đầu nhìn sang.
Ánh mắt nàng quét một lượt trên người bách tính ở bên ngoài.
Đương nhiên cũng quét qua trên người đạo sĩ.
Tống Du cảm thấy có hơi kỳ diệu...
Nghe hồ yêu ở Hạc Tiên Lâu nói, trước đây, Trường Bình công chúa đã định tới bái phỏng Tam Hoa nương nương nhưng bị nàng khuyên ngăn. Lúc đó, Trường Bình công chúa đang nắm đại quyền trong tay, nhiệt huyết bừng bừng, là một trong những người có quyền thế lớn nhất của đế quốc này, thậm chí toàn thế gian này. Ai mà ngờ được, lúc hai người chân chính gặp mặt vậy mà lại ở trong hoàn cảnh như vậy.
Ánh mắt đôi bên chỉ giao thoa trong chớp mắt, tỳ nữ bên cạnh Trường Bình công chúa phát hiện rèm cửa bị gió nhấc lên, vì không muốn dáng vẻ chán nản của công chúa bị người đời nhìn thấy nên nàng nhanh chóng đưa tay lên vén tấm rèm lại.
Công chúa không nhận ra hắn.
Nếu không phải các văn nhân này nói, Tống Du cũng không nhận ra nàng.
Chuyện đời khó đoán, lầu cao dễ lên nhưng cũng dễ sập.
"Vẫn là đừng nên nói những chuyện này nữa, chúng ta cũng di chuyển đi, ngắm cảnh tuyết xong, xem xem ai có thể làm ra vài bài thơ hay."
Văn nhân có dáng người cao gầy nói.
"Thời gian trước, vị Du công kia yêu thích thi từ ca phú, 10 năm trước, hắn cũng là người nổi tiếng trong giới văn nhân ở Trường Kinh. Trông tình hình này, chức vị tể tướng của hắn không chạy đi đâu được, chi bằng hôm nay, các vị nhân huynh hãy cùng làm ra một bài thơ hay, trình lên Du công với tại hạ."
Đội ngũ của Trường Bình công chúa đã đi xa.
Đám văn nhân nọ cũng đã đi xa.
Tống Du thu hồi tầm mắt cũng xoay người đi vào trong thành.
Con mèo chuyên tâm liếm chân, khi thấy người bên cạnh không còn nữa, Tống Du đã đi xa, nó chỉ đành nhanh chóng đuổi theo sau.
Dần dần quay về đường Liễu Thụ.
"Meo?"
Mèo Tam Hoa bước từng bước nhỏ đi ở phía trước, nó chợt thấy nghi ngờ, sau đó nó tăng tốc bước chân, từ từ chạy qua, nó ghé vào bên cạnh cánh cửa cao ngẩng lên lên nhìn chằm chằm, sau đó đứng lên đưa chân ra gõ cửa.
Gõ được hai tiếng, nó mới nhớ ra, thế là nó quay đầu lại nói với đạo sĩ ở sau lưng.
"Meo!"
Đạo sĩ im lặng đi tới, mở cửa ra xem.
Là một nhánh mai bên trên cánh cửa đã khoá khác, thoạt nhìn mới được cắm vào không lâu, có lẽ nó mới được bẻ ra từ trên cây xuống, phía trên còn có mấy nụ hoa sắp nở, có vài bông đã nở, có vài bông hoa đã nở rộ tạm thời chưa có ý định rơi xuống vì thiếu nước.
"Là cành mai."
"Meo!"
"Là người khác cắm vào."
"Ồ..."
Một tay Tống Du rút cành mai ra, một tay mở khoá, sau đó hắn đẩy cửa ra, lúc đẩy cửa, hắn đồng thời nghiêng đầu nhìn sang nhà bên cạnh một cái, sau đó mới nhấc bước đi vào.
Không bao lâu sau, cửa sổ nhà bên cạnh đẩy ra.
Một lát sau, Ngô nữ hiệp đi tới.
Bạn cần đăng nhập để bình luận