Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 215: Chuyện Nhỏ, Không Cần Vội

Lý đại quan nhân không dám lên tiếng, chỉ yên lặng chờ đợi.
Mãi cho đến khi cả ba nén nhang đều cháy hết.
Bức tượng thần phía trước giống như bỗng nhiên sống dậy, trở nên sinh động hơn, ánh mắt sáng quắc của bức tượng nhìn thẳng vào hắn, một giọng nói truyền tới từ không trung.
"Hắn sống ở đâu?"
Giọng nói ấy lúc ẩn lúc hiện, vô cùng uy nghiêm.
Lý đại quan nhân vội vàng cúi đầu xuống.
"Hắn nói hắn ở quán trọ Tĩnh Phúc, phòng số hai, ở lầu hai phía bên trái..."
"Ngoại hình ra sao?"
"Trẻ trung sáng sủa, chiều cao bằng ta, thân hình gầy gò, khoảng chừng trên hai mươi tuổi."
Lý đại quan nhân cúi đầu xuống thật thấp, không dám ngẩng lên.
"Đại tiên định..."
"Một tên tiểu đạo sĩ thấp kém, học được vài ba trò giả danh lừa bịp, lại không biết thế nào là trời cao đất dày, còn dám sỉ nhục thần tiên, ta phải đi gặp hắn một lần."
"Miệng của ta..."
"Chuyện nhỏ mà thôi, không cần vội."
"Vâng."
Bức tượng thần lại trở về hình dạng ban đầu.
Lý đại quan nhân đứng chờ tại chỗ, hắn vỗn cho rằng Linh Mẫn đại tiên nói "Chuyện nhỏ mà thôi, không cần vội" có nghĩa là sẽ nhanh chóng giải trừ thuật pháp cho hắn, nhưng hắn cứ chờ, chờ mãi, chờ tới lúc định mở miệng nói thì đó, thì phát hiện miệng của hắn lại không mở ra được nữa.
"?"
Lý đại quan nhân sững sờ, hắn hoàn toàn không ngờ rằng Linh Mẫn đại tiên vậy mà lại không giải trừ pháp thuật cho hắn.
Không lẽ Linh Mẫn đại tiên đã quên mất?
Hay là ngài ấy không hài lòng biểu hiện của hắn, nên cố ý giáng tội hắn.
Dù thế nào, nếu biết sớm, ít ra hắn cũng uống nhiều nước chút.
Bây giờ hắn cảm thấy cực kỳ khát nước. ...
Bây giờ đang là canh bốn, ngoài cửa sổ là một mảnh tối tăm.
Nếu nơi này là một thành lớn như Dật Đô, thời gian này ở trên đường có thể sẽ vẫn còn kẻ say rượu vừa đi vừa la hét ầm ĩ, cũng có ngọn đèn bên ngoài cửa tiệm vẫn chưa cháy hết nến, nhưng ở tòa thành nhỏ này, chỉ có một màu đen tĩnh lặng.
Nhưng cũng chỉ im ắng với người mà thôi.
Với loài mèo mà nói, chúng vẫn nhìn rõ mồn một mọi thứ trong đêm khuya thanh vắng, hơn nữa buổi tối vẫn có rất nhiều tiếng động.
Đặc biệt là Tam Hoa nương nương.
Tiếng thở, tiếng ngáy của vị khách ở phòng bên cạnh, tiếng gió đêm thổi qua mái hiên, tiếng xào xạc của quần áo đang phơi bên ngoài, còn có tiếng kêu rất nhỏ truyền đến từ hang chuột ở chân tường dưới lầu.
"Ồ?"
Nó bỗng nhiên phát hiện ra có điều gì đó không đúng.
Mèo Tam Hoa chạy hai bước ở trên giường rồi nhẹ nhàng nhảy lên, im hơi lặng tiếng nhảy lên bệ cửa sổ, sau đó nó bám vào cửa sổ, nhìn xuống dưới.
Nó thấy một bóng người thấp bé men theo con đường đi về hướng này.
Bóng người đó còn không cao bằng một nửa người bình thường, đối phương mặc một bộ đồ của loại người, thân hình mập mạp, khi đi đường thường dính sát vào chân tường, dáng đi lảo đảo, cứ đi được vài bước, lại dừng chân nhìn trái nhìn phải.
"?"
Ông chủ của tiệm bán hương trên núi?
Không phải!
Nhưng nhìn rất giống ông chủ nọ.
Mèo Tam Hoa không phát ra bất cứ âm thanh nào, nó đi ra xa ngoài cửa sổ hơn, âm thầm quan sát người nọ.
Nó thấy bóng người thấp bé kia đi tới cửa quán trọ thì dừng lại, sau đó đối phương ngẩng đầu nhìn lên trên lầu. Tam Hoa nương nương nhờ tài bắt chuột mà thành thần, đương nhiên sẽ không bị một con chuột phát hiện hành tung của mình.
Nó nghe thấy một âm thanh rất nhỏ truyền tới từ bên dưới.
Người thấp bé kia đang đi lên lầu.
Mèo Tam Hoa nhanh chóng trốn vào một góc phòng theo bản năng, nó rụt người lại ẩn nấp thật kỹ, chỉ có đôi mắt nhìn chằm chằm bên ngoài cửa sổ. ...
Chùa hoang tà tự không thể sánh được với Thiên Cung Chính Thần, đối với những lời thỉnh cầu của các tín đồ, chỉ cần nó nằm trong phạm vi trách nhiệm, chỉ cần nó hợp lý thì không thể dễ dàng bị từ chối được.
Hóa giải pháp thuật này?
Căn bản không biết đây là loại pháp thuật gì, từ trước đến nay lại chưa từng gặp qua, làm sao có thể giải được?
Không còn cách nào khác ngoài việc đi tìm vị đạo sĩ này.
Thứ nhất, người tạo ra pháp thuật ắt sẽ có cách hóa giải, thứ hai, hầu hết các loại pháp thuật này đều có chung một cách giải, đó là khi người thi triển pháp thuật chết thì tự nhiên cũng sẽ hóa giải được.
Tên đạo sĩ này cũng rất vô lễ, bản thân rõ ràng không hề đụng chạm gì hắn, vậy mà lại cố tình làm hỏng nén hương của mình, quả là đáng hận.
Lúc này cũng chính là thời điểm con người ngủ say sưa nhất.
Đến tìm rất hợp lý!
Thứ nhất là đến giáo huấn hắn một bài học, dạy hắn biết rằng đã là đạo sĩ trẻ tuổi thì cần hiểu rõ nặng nhẹ. Thứ hai là yêu cầu hắn hóa giải pháp thuật, nếu hắn ta từ chối, đành phải nhận lấy cái chết.
Đương nhiên những chuyện này trước tiên còn phải tùy thuộc vào đạo hạnh của hắn.
Nếu như đạo hạnh quá cao, vậy thì quay người bỏ chạy.
Trèo tường là một chuyện nhỏ đối với chuột, sau khi biến trở lại hình dáng ban đầu, cũng quá thu hút sự chú ý. Dù không may bị phát hiện ra, ẩn giấu thân thể chỉ là chuyện dễ như ăn cơm, đến ngay cả Thiên Cung Chính Thần cũng khó có thể phân biệt được hắn với những con chuột bình thường có gì khác, nếu không thì những năm gần đây sớm đã bị bắt đi.
Bạn cần đăng nhập để bình luận