Vô Tình Ta Thành Tiên

Chương 442: Trông Ngựa Thật Kỹ Cho Ta

Đứa bé trai và đứa bé gái lập tức mỉm cười, híp mắt lại, vung cánh tay lên bắt đầu chạy lên trước dẫn đường.
Nữ tử dắt ngựa đi sang hướng khác.
Đạo sĩ thì đi theo sau cô bé, hắn vừa đi vừa quan sát hai đứa bé nọ.
Tuổi của bọn chúng vẫn còn rất nhỏ, cơ thể rất gầy, giọng nói vẫn còn non nớt, nhưng nói chuyện rất rõ ràng, mạch lạc. Tuổi còn nhỏ như vậy mà đã bắt đầu làm việc. Đây cũng là khắc họa chân thực về nhưng đứa trẻ bách tính bình thường trong những năm nay.
So ra, sống ở nơi này cũng rất tốt. Bởi nơi này có địa thế tốt, sát bên chợ quỷ, hàng tháng sẽ có chín ngày có rất nhiều người đủ mọi tầng lớp tới đây, chợ mở lúc nửa đêm, đi dạo chợ quỷ xong, một số người sẽ tìm nơi để ngủ một giấc, ngày thứ hai khi trời sáng mới quay về, thế là có cơ hội kinh doanh.
Cơ hội kinh doanh này đã vượt qua 99% nông dân trên cả nước.
Mặc dù hai đứa trẻ này tuổi còn nhỏ đã phải ra ngoài kéo khách, nhưng cơ thể chúng cũng rất khỏe mạnh, không có dấu hiệu của việc ăn không đủ nó, chỉ xét tới điều này đã hơn xa nhiều đứa trẻ bình dân khác.
Nỗi khổ của dân chúng là nỗi khổ của thời đại này.
Đạo sĩ sờ đầu cô bé bên cạnh mình.
Mao điếm vốn đơn sơ, bình dị, gồm những gian nhà cỏ tranh, có phòng đơn, có phòng giường ghép lớn.
Khách điếm này khá tốt, đều là phòng đơn.
Đạo sĩ và nữ tử xem xét một lượt.
Hiện tại, không có điều gì có thể bắt bẻ, bên trong có một chiếc giường, không đến mức vô cùng dơ bẩn, lộn xộn, cũng không có mùi gì lạ, nên quyết định chọn phòng đấy.
"Trông ngựa thật kỹ cho ta."
"Phải đưa thêm tiền..."
Cô bé lặng lẽ nhìn nàng.
"Cần hai mươi văn."
"Ha, đứa bé lanh lợi này!"
"Không đưa tiền cũng được, mất ngựa sẽ không bồi thường."
"Bao luôn cỏ khô không?"
"Bao luôn cỏ là ba mươi văn..."
"Loại cỏ gì?"
"Cỏ ta tự lên núi cắt."
"Khách điếm các ngươi không có người lớn à?"
"Cha và nương vẫn còn đang ngủ, buổi tối phải trông cửa, trông ngựa."
"Được!"
Ngô nữ hiệp đưa dây cương cho đứa bé.
Lại được thêm tiền, đứa bé gái vui mừng nhanh chóng dắt ngựa đi, cơ thể còn chưa cao bằng con ngựa.
Nói ra cũng rất thú vị, từ khi ra khỏi Dật Châu, Tống Du chưa từng thấy con ngựa nào lùn hơn con ngựa của Ngô nữ hiệp. Có lẽ khi rời khỏi Tây Nam, sẽ không còn ai cưỡi ngựa lùn Tây Nam nữa.
"Chờ trời tối đi."
"Được."
Hai người ai về phòng người nấy.
Đạo sĩ dạo một vòng bên ngoài, nhìn ngắm thôn trang và đủ kiểu người khác nhau lui tới, sau đó hắn về phòng ngồi một lát, cảm ngộ linh vận của tiết hạ chí, mãi cho đến khi linh khí trong thiên địa yếu dần, lúc hắn mở mắt ra mới phát hiện đã là hoàng hôn.
Ở bên ngoài, nữ hiệp đang nói chuyện với hai chị em của Mao điếm, kể lại những chuyện lạ mà nàng mắt thấy tai nghe trong giang hồ, cũng kể một vài câu chuyện đạo sĩ từng kể cho nàng nghe, nàng vốn là người nói nhiều.
Sắc trời dần dần tối lại.
Ăn tối xong xuôi, mọi người cùng nhau xuất phát
Chợ quỷ nằm ở dưới đất, xung quanh không có núi cao, nếu không tới gần, hoàn toàn không thấy thấy được kẽ đất ấy.
Tuy nhiên phía trên có rất nhiều con đường.
Sau khi tiến lại gần, có thể thấy vết sẹo dữ tợn phía trên mặt đất, vừa dài vừa sâu, giống như một vách núi chật hẹp chỉ cỡ vài trượng. Lúc này, sắc trời vốn đã tối tăm, bên dưới cũng là một mảnh đen kịt, thỉnh thoảng mới có thể thấy chút ánh sáng không biết do ai thắp lên, bởi vì sâu tới hơn mười trượng, nên lúc cúi người xuống nhìn, cũng chỉ thấy vài đốm đỏ rất nhỏ.
Men theo kẽ đất, con đường nào cũng đều có thể đi xuống.
Chỉ là có một vài "con đường" phải giẫm lên những đài cao mới có thể đi, chỉ những người giang hồ bản lĩnh cao cường mới đi được, có một số con đường là đường nhỏ nghiêng nghiêng thông xuống bên dưới.
Người trên đường càng lúc càng nhiều.
Ngô nữ hiệp tìm một con đường tương đối gần rồi đi xuống.
Đạo sĩ vừa đi xuống, vừa nhìn sang bên cạnh, nhờ ánh sáng yếu ớt, hắn có thể thấy những tầng đất và tầng đá khác nhau.
Đoàn người dần dần đi xuống nơi thấp nhất.
Lúc này, khung cảnh hầu như đã tối đen hoàn toàn, phải dùng ánh sáng của ngọn đuốc mới có thể thấy.
Lúc vừa đi xuống, nơi này là một kẻ đất bình thường ở nơi thấp nhất, trên mặt đất chất đầy rác rưởi lộn xộn, phân, nước tiểu, thậm chí còn có cả xương người hoặc xương động vật, mùi vị không hề dễ ngửi, hai bên cũng là vách đá bình thường. Tuy nhiên, khi họ men theo phía trước đi thêm một đoạn nữa, phía trước càng sáng hơn, hai bên vách đá cũng bị đúc thành những khoảng trống khác nhau, nhìn kỹ thấy giống như phòng ở, không nhìn kỹ thì thấy giống hang động, có nơi còn xây lầu.
Nơi này phồn hoa, chính quy hơn rất nhiều so với suy nghĩ của Tống Du.
Bạn cần đăng nhập để bình luận